Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3629: Ngươi phải hỏi vị Hạ thần y kia

Thời gian trước, bệnh tình của con gái ông lại tái phát. Hạ thần y nói bệnh của con gái ông thật ra đã khỏi nhưng hồn phách bị hao tổn, cho nên mới biến thành bộ dạng như vậy.
Bây giờ, muốn cứu sống hoàn toàn con gái của ông, chỉ có một cách.
Để cứu con gái, Từ Hoằng Duệ đương nhiên đồng ý trả bất cứ giá nào, nhưng phương pháp mà Hạ thần y nói, quả thật khiến cho ông ta mở rộng tầm mắt.
Đó chính là dùng hồn dưỡng hồn, dùng một trăm nam nữ trẻ tuổi khí âm dương sung túc, bố trí một trận pháp với Từ đại tiểu thư, ở chung với nhau ba ngày ba đêm.
Ngay từ lúc bắt đầu, Từ Hoằng Duệ cũng có chút không thể tiếp thu được. Đây không phải là y thuật mà là pháp thuật.
Tuy nhiên, sự đau đớn của con gái lại làm ông đau lòng không thôi, cuối cùng cắn răng đồng ý.
Nói làm thì làm, với năng lực Từ gia, tìm một trăm nam nữ trẻ tuổi vẫn khá dễ dàng.
Tuy nhiên, mỗi ngày đều có người nửa đường rời khỏi, nhân số nhất thời không góp đủ, khiến cho ông phải bỏ tiền mua ngọc khí của Hạ thần y đưa cho thuộc hạ, để bọn họ đi tìm người.
Hai ngày trôi qua, chuyện gì ngoài ý muốn cũng không phát sinh. Thần sắc của con gái ông cũng càng ngày càng tốt, nhìn qua giống như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Từ Hoằng Duệ dần dần bớt lo lắng, hôm nay là ngày cuối cùng, chỉ cần đến hừng đông, con gái của ông có thể tỉnh lại.
Lúc này cách rạng sáng cũng không đến một giờ.
“Hạ thần y đến chưa?” Từ Hoằng Duệ nhịn không được đứng lên hỏi thuộc hạ.
Quản gia đứng bên cạnh đáp: “Hồi lão gia, vẫn chưa.”
“Tại sao bây giờ ông ấy còn chưa đến?” Từ Hoằng Duệ bất mãn nói: “Có phải ngươi quên phái xe đến đón rồi không?”
“Hồi lão gia, xe vẫn còn đậu dưới lầu Hạ thần y.” Quản gia nhịn không được liền khuyên: “Lão gia, thời gian vẫn còn chưa đến mà. Trong lòng Hạ thần y nhất định đã có nắm chắc.”
Từ Hoằng Duệ ngẫm lại cũng đúng. Nói thế nào ông cũng đã bỏ trọng kim ra mời Hạ thần y, ông ta cũng chưa chậm trễ lần nào.
“Lão Trần, ngươi nói Linh nhi có thể tỉnh lại không?” Trong lòng Từ Hoằng Duệ vẫn còn có chút lo sợ bất an: “Không biết làm sao, ta luôn cảm thấy không yên tâm.”
Trần quản gia cười đáp: “Lão gia, ngài cứ yên tâm, nhất định không có vấn đề gì đâu. Qua rạng sáng, đại tiểu thư nhất định sẽ bình an vô sự.”
“Ta chờ không được nữa, phải qua bên đó xem một chút.” Từ Hoằng Duệ nói với Trần quản gia.
Trần quản gia do dự một chút: “Hạ thần y đã nói qua, trước khi ông ấy chưa đến, ngài không được tiến vào trận pháp, sẽ quấy nhiễu hồn phách ngưng tụ.”
“Lão gia, lão gia, không xong rồi.” Lúc này, một người chạy đến, reo lên: “Bên phía đại tiểu thư hình như xảy ra chuyện rồi.”
“Sao?” Từ Hoằng Duệ cũng không nhịn được, co cẳng vọt đi.
Trần quản gia lập tức đi theo, thuận miệng dặn dò: “Kêu tất cả bảo tiêu đến, còn nữa, mau mời Hạ thần y đến nhanh lên.”
Một đám người vội vàng chạy đến căn phòng lớn, nửa đường gặp phải đại tỷ phong vận đang đi tìm quản gia.
“Cút sang một bên, đừng cản đường.” Từ Hoằng Duệ đã hơn năm mươi, lúc này lại giống như vận động viên chạy trăm mét, đi theo đằng sau là Trần quản gia và một đám bảo tiêu.
Rất nhanh, Từ Hoằng Duệ đã chạy đến phòng con gái ông đang ở, lúc này tường đã đổ sập một mảng lớn.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Từ Hoằng Duệ giận tím mặt, quát lớn: “Cẩu Tu Kim đâu rồi? Không phải ta đã dặn hắn ta ở đây canh chừng rồi sao?”
Trần quản gia đi theo đằng sau cũng há hốc mồm: “Đúng vậy, Hạ thần y cũng bố trí bốn đồ đệ canh chừng trong phòng, người đâu rồi?”
“Linh nhi!” Từ Hoằng Duệ cũng không để ý đến nguy hiểm, vọt thẳng vào.
Trong phòng, mấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi nằm dưới đất không thấy đâu, phù lục trên mặt đất cũng biến mất.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Từ Hoằng Duệ mở to mắt, cảm thấy não của mình giống như phát nổ. Ông nhìn về phía chính giữa gian phòng, ở đó chỉ còn lại cái hố to ba mét.
Một cái hố sâu không thấy đáy.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Từ Hoằng Duệ chỉ có thể ngửa mặt lên trời gào thét: “Con gái của ta đâu? Linh nhi đâu? Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra không?”
“Cũng không có việc gì đâu, chỉ là người của một bang tà giáo mượn cơ thể con gái ngươi gây chuyện mà thôi.” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên.
Từ Hoằng Duệ quay đầu nhìn lại, phát hiện một thanh niên tướng mạo bình thường xuất hiện trước mặt ông: “Ngươi là ai?”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Người kia trả lời.
“Hạ Thiên?” Từ Hoằng Duệ sửng sốt một chút, sau đó giận dữ: “Điểu nhân từ nơi nào xuất hiện, dám giả mạo Hạ thần y? Ném ra ngoài cho ta.”
“Ta khuyên ngươi đừng nên làm thế.” Lam Y Nhân cũng xuất hiện: “Chỗ này của ngươi đích thật có vấn đề. Nếu ta đoán không sai, Hạ thần y mà ngươi mời đến là đầu lĩnh của một bang tà giáo.”
Hạ Thiên lười giải thích: “Không phải tà giáo mà là người của ma tộc.”
“Ta không biết các ngươi đang nói cái gì.” Từ Hoằng Duệ giận tím mặt, mắng to Hạ Thiên và Lam Y Nhân: “Ta chỉ muốn biết con gái của ta đang ở đâu.”
Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Vậy thì ngươi phải hỏi vị Hạ thần y kia. Khi chúng ta đến, ta thấy ông ta đang động tay động chân trên cơ thể con gái ngươi. Trong lúc chúng ta định ngăn cản, căn phòng đã nổ tung.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận