Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4245: Pháp tướng Ngũ Hành Lôi Tôn

“Ồ, ngươi muốn biến thân sao?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút nhàm chán nói: “Nếu biến thân cũng không có gì tiến bộ, ngươi cũng đừng biến nữa.”
Lão giả áo bào xanh cũng không để ý đến Hạ Thiên, miệng vẫn lẩm bẩm như cũ. Vô số linh khí từ trong túi trữ vật ông ta bay ra, dung nhập vào bên trong cơ thể.
Cơ thể của ông quả nhiên đang từng bước to ra, như một quả khí cầu không ngừng được thổi hơi, hai ba giây sau đã cao đến mấy trăm mét, hình dạng cũng giống như tượng Lôi thần trong miếu.
Lúc này, lôi ý trong phạm vi trăm dặm cũng càng lúc càng đậm.
Thậm chí có chút hoa cỏ, cây cối cũng bắt đầu lóe lên từng tia lôi điện.
Một số đệ tử Ngũ Hành Tông không biết rõ chuyện gì xảy ra đều bị điện giật ngất đi.
Bốn người đang chiến đấu bên ngoài cũng không khỏi ngừng lại, đưa mắt nhìn lôi thần pháp tướng đỉnh thiên lập địa xuất hiện.
“Ngũ Hành Lôi Thần hàng thế, các ngươi còn không mau quỳ xuống nhận lấy cái chết.” Giọng nói của lão giả áo bào xanh phát ra từ miệng lôi thần pháp tướng, tiếng như hồng chung, tất cả mọi người trong vòng mấy trăm dặm đều có thể nghe được.
Tô Diệp bị chấn động đến lỗ tai đau nhức, liền nghi hoặc hỏi: “Hạ Thiên đã gây ra chuyện gì thế?”
“Đây chính là pháp tướng Ngũ Hành Lôi Tôn của Chưởng môn sư huynh.” Nữ nhân váy lam thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi kêu lên sợ hãi: “Tiểu tử kia khó chơi như vậy sao, khiến cho sư huynh phải xuất ra tuyệt kỹ áp đáy hòm?”
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười nói: “Xem ra Hạ Thiên đã chơi đến không biết trời đất gì cả, lại không chịu giết chết ông ta.” “Hừ, đúng là cuồng vọng vô tri.” Hòa thượng râu quai nón nhịn không được liền quát to: “Bàng sư huynh là kỳ tài tu hành của Ngũ Hành Tông chúng ta. Mặc dù còn chưa đến Độ Kiếp Kỳ nhưng pháp tướng Ngũ Hành Lôi Tôn của huynh ấy, cho dù Ngũ Hành lão tổ của chúng ta cũng phải lau mắt mà nhìn. Cho nên, Ngũ Hành lão tổ mới cho huynh ấy mượn mấy thành kiếp lực, để huynh ấy ngồi chức Chưởng môn.”
“Lão nhân đó thật sự lợi hại như vậy sao?” Tô Diệp không tin: “Nhìn qua cũng chỉ khá lớn mà thôi, còn có thể so với Độ Kiếp Kỳ. Hạ Thiên chính là Độ Kiếp Kỳ đấy.”
Nữ nhân váy lam cười lạnh: ‘Trên người tiểu tử kia hoàn toàn không có vết tích tu hành, làm sao có thể là Độ Kiếp Kỳ? Hơn phân nửa hắn gặp kỳ ngộ nào đó, có thông thiên linh bảo mà thôi.”
“Ngươi đúng là có chút nhãn lực.” Kiều Tiểu Kiều có chút ngoài ý muốn nhìn nữ nhân váy lam: “Tuy nhiên, ánh mắt của ngươi lại quá cực hạn, cũng không thể khám phá ra chân tướng.”
Hạ Thiên xác thực không có vết tích tu luyện, bởi vì hắn cậy vào chính là Nghịch Thiên Bát Châm và Băng hỏa linh thể của mình.
Dùng Nghịch Thiên Bát Châm để gia tăng cảnh giới tu vi, sau đó thông qua Băng hỏa linh thể củng cố cảnh giới, rồi lại dùng phương thức song tu truyền lại cho nữ nhân của hắn, đồng thời gia tăng chính mình. Nghiêm chỉnh mà nói, trong số nữ nhân của Hạ Thiên, chân chính tu luyện có hệ thống cũng chỉ có những người đến từ Tiên Vân đại lục như Nguyệt Thanh Nhã, Cơ Thanh Ảnh, Tô Vô Song cùng với Phù Diêu Tiên Tử, Cung chủ Thiên Cung đến từ tinh cầu tu tiên mà thôi.
Người trái đất, hình như cũng chỉ có Cố Hàm Sương.
Tuy nhiên, Cố Hàm Sương tu luyện cũng không xong, cuối cùng vẫn phải dựa vào song tu với Hạ Thiên mà tăng lên cảnh giới bây giờ.
Đến một mức độ nào đó, nữ nhân váy lam đã nói đúng, chỉ là không dính đến bản chất, cũng không có khả năng dính đến bản chất.
“Hừ, trên người ngươi cũng không có vết tích tu tiên, hơn phân nửa là dựa vào tiểu tử kia truyền linh khí mới có thể chèo chống được.”
Nữ nhân váy lam lại nói đúng thêm một câu nhưng cũng không chạm được bản chất bên trong.
Điều này cũng khó trách. Nghịch Thiên Bát Châm thật sự quá nghịch thiên, rất nhiều người hoàn toàn không biết được. Cho dù biết, cũng không tin có loại công pháp này.
“Ta cũng lười giết ngươi đấy.”
Nữ nhân váy lam lộ ra vẻ thương hại: “Chỉ cần Chưởng môn sư huynh giết chết tên tiểu tử kia, ngươi sẽ không còn gì để trông cậy vào, chẳng khác nào lục bình không rễ, muốn giết cũng chỉ là việc tiện tay mà thôi.”
“Ngươi mới là tự đại đó.”
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười, vòng xanh biếc trong tay nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Một giây sau, nàng sử dụng Phiếu Miểu Bộ xuất hiện trước mặt nữ nhân váy xanh. Màu xanh biếc đã biến mất kia đột nhiên xuất hiện đâm rách ngực đối phương, tạo thành một lỗ thủng.
“Cái này… không thể nào.”
Gương mặt nữ nhân váy lam hiện lên sự sợ hãi, đưa tay chộp vào vai Kiều Tiểu Kiều, nhưng lại bị Kiều Tiểu Kiều tránh thoát được: “Thân pháp đó của ngươi là gì? Là kiếm pháp gì? Tại sao ngươi lại nhanh như vậy, ta không hề phát giác ra được.”
“Thân pháp chính là Phiếu Miểu Bộ.” Kiều Tiểu Kiều cười nhạt: “Về phần kiếm pháp, đó chỉ là một loại kiếm pháp thông thường do một người tên Cố Hàm Sương sáng tạo ra mà thôi.”
Nữ nhân váy lam hiển nhiên không cách nào tiếp thu được: “Không thể nào? Kiếm pháp thông thường làm sao mà tổn thương được ta? Ta là Phân Thần Kỳ đỉnh phong, sắp tiến vào Hợp Thể Kỳ…”
“Được rồi, tiết kiệm chút khí lực đi.” Kiều Tiểu Kiều đánh ra một chiêu, thu hồi thanh trúc kiếm lại: “Bây giờ ngươi tìm một chỗ chữa thương, có lẽ còn có cơ hội sống sót.”
Nữ nhân váy lam còn muốn nói cái gì đó, chỉ là còn chưa há miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, đành phải quay người, cố nén đau đớn nhanh chóng trốn đi.
“Phương sư muội, ngươi muốn đi đâu?” Hòa thượng râu quai nón đang triền đấu với Tô Diệp, mắt thấy nữ nhân váy lam bỏ chạy, lập tức kêu lên.
Tô Diệp nhếch miệng cười: “Có sơ hở.”
Lập tức, hắn ta đánh ra một quyền vào cằm hòa thượng râu quai nón, cương phong cương mãnh nhanh chóng rót vào đầu, toàn bộ đầu của hòa thượng râu quai nón bị đánh nát.
Hòa thượng râu quai nón ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được, người đã từ giữa không trung rơi xuống hạp cốc bên dưới.
“Kiều tiên tử, đa tạ hỗ trợ.” Tô Diệp cười ha hả, quay đầu lại nói một tiếng cảm ơn Kiều Tiểu Kiều. Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên và lôi thần pháp tướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận