Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3384: Ta có thể không có mạng nhưng không thể không có dầu

Một bữa cơm gà vịt thịt cà đều có đủ, ăn đến no bụng.
Không thể không nói, Mạc thúc đúng là một người tuyệt vời, không những thấy nhiều biết rộng, nói chuyện cũng rất khôi hài.
“Thật ra, đi du lịch cũng không cần thiết phải đến những thành phố lớn. Nông thôn của chúng ta cũng rất tốt, giá cả còn rẻ nữa.” Mạc thúc gặm một cái chân gà, đưa bàn tay đầy mỡ lên đẩy gọng mắt kính: “Quỳnh đảo chúng ta có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, không hề thua kém những điểm tham quan nổi tiếng, thậm chí còn đẹp hơn.”
Ninh Nhụy Nhụy hơi động tâm: “Có thật như vậy không? Ta thật sự muốn đến đó tham quan.”
“Nơi này có cái gì mà tham quan chứ?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Cảnh đêm ở Thanh Phong sơn mới xứng với chữ “tuyệt”. Chỗ của các ngươi quá bình thường.”
Mạc thúc sửng sốt một chút, không khỏi hỏi: “Thanh Phong sơn là chỗ nào?”
“Thanh Phong sơn chính là Thanh Phong sơn.” Hạ Thiên đáp: “Đó là ngọn núi đẹp nhất thiên hạ.”
“Thật vậy sao? Nếu có cơ hội, ta nhất định phải đến đó xem qua một lần. ’ Mạc thúc thuận miệng phụ họa, rồi lại có chút không yên lòng hỏi: “Ba vị là người ở đâu? Dự định ở lại Quỳnh đảo chơi mấy ngày?”
Vấn đề này hỏi đúng là kịp thời. Trước đó, Ninh Nhụy Nhụy đi theo Trương Lăng Linh đến chữa trị tàn cảnh U Minh, còn chưa chữa trị xong đã gặp phải Hạ Thiên.
Bây giờ tàn cảnh U Minh đã bị sụp đổ, trước mắt còn chưa có chỗ nào để đi.
Ninh Nhụy Nhụy muốn ở đây một hai ngày. Nàng muốn xác nhận xem tàn cảnh sụp đổ có tạo thành ảnh hưởng không tốt gì cho người bình thường hay không.
“Chúng ta đến Quỳnh đảo để du lịch.” Ninh Nhụy Nhụy trực tiếp lướt qua câu hỏi của Mạc thúc, chuyển sang chủ đề khác: “Phong cảnh nơi này quả thật không tệ, nhưng hiện tại chúng ta còn chưa có chỗ ở, không biết Mạc thúc có đề cử gì hay không?”
“Xem như ngươi hỏi đúng người rồi.” Mạc thúc mỉm cười, tích cực nói: “Ta biết rất rõ mấy chỗ ở đây. Vấn đề này cứ giao cho ta. Cho dù tìm không thấy chỗ ở cũng không gấp, ta có thể dựng mấy cái lều, mọi người ngủ trên bờ biển, nghe tiếng sóng, ngắm sao trời, cảm giác muốn dễ chịu bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Ninh Nhụy Nhụy quay sang hỏi ý kiến Hạ Thiên.
Hạ Thiên đương nhiên không có ý kiến: “Một cái lều là được rồi.”
“Ngươi nghĩ hay lắm.” Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái, sau đó quay sang nói với Mạc thúc: “Đêm nay chúng ta ngủ lều đi. Ngươi giúp ta chuẩn bị một chút, đến lúc đó bao nhiêu tiền ta sẽ thanh toán lại.”
“Đừng nói chuyện tiền nong ở đây.” Mạc thúc có chút tức giận vỗ tay: “Người đẹp trai đẹp gái như các ngươi đến chỗ chúng ta để tham quan, chính là tuyên truyền cho chúng ta, chúng ta còn phải trả tiền cho các ngươi mới đúng.”
Cửu Vạn cũng trách móc theo: “Đúng đấy, đừng nhắc đến chuyện tiền bạc. Nhắc đến chính là xem thường chúng ta.”
“Được thôi.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không dây dưa đề tài này nữa. Khi rời đi, nàng âm thầm để lại tiền cho bọn họ là được.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Mạc thúc: “Người mà ngươi gọi đến, tại sao còn chưa đến?”
“Gọi người? Gọi ai?” Mạc thúc gượng cười, có chút lúng túng nói: “Hay là thức ăn ta làm không hợp với khẩu vị của các ngươi, cho nên các ngươi có ý kiến đối với ta?”
“Không phải, ăn rất ngon.” Bé ngoan vừa cười vừa nói.
Ninh Nhụy Nhụy cũng lắc đầu, lập tức giải thích: “Tính cách của hắn chính là như vậy, thật ra hắn không có ác ý gì đâu, ngươi không cần phải để ý.”
“Không sao.” Mạc thúc cười khẽ: “Mọi người xem nhau là bạn, nói đùa cũng là chuyện bình thường mà.”
“Phong cảnh bên này quả thật không tệ, chúng ta có thể đi tham quan không?” Ninh Nhụy Nhụy chậm rãi đứng lên: “Cơm nước xong rồi, vừa lúc ta muốn đi dạo cho tiêu cơm.”
Mạc thúc nhẹ gật đầu, đang định làm hướng dẫn viên du lịch cho đám người Ninh Nhụy Nhụy, bỗng nhiên ông ta nghĩ đến điều gì đó, liền vẫy tay gọi Cửu Vạn: “Ngươi đi bồi Ninh tiểu thư đi dạo xung quanh đây đi. Ta đi chuẩn bị vài thứ. Có gì gặp lại trên biển nhé.”
Cửu Vạn đi trước dẫn đường, dẫn Hạ Thiên, bé ngoan còn có Ninh Nhụy Nhụy cùng nhau đến bãi biển.
“Ta, ta về rồi, cơm của ta đâu?” Không bao lâu sau, Lực ca chạy trở về, kết quả thấy một bàn toàn thức ăn thừa, không khỏi mở to mắt nhìn.
Mạc thúc bưng ra một cái bát từ trong một cái giỏ trúc: “Đương nhiên không quên ngươi rồi.”
“Có phao câu gà mà ta thích nhất không?” Lực ca hỏi tiếp.
“Toàn dầu mỡ, ngươi ăn nó làm gì, ta cho chó ăn rồi.” Mạc thúc bất mãn đáp.
“Ta thích ăn dầu mỡ nhất mà.” Lực ca lại càng thêm bất mãn, trừng mắt với Mạc thúc; “Ngươi không phải không biết, ta có thể không có mạng nhưng không thể không có dầu.”
Mạc thúc bó tay nhìn Lực ca: “Được, được, lần sau giữ lại cho ngươi.”
“Như vậy mới đúng.” Lúc này Lực ca mới mỉm cười, nhìn một bát đầy thức ăn, bắt đầu ngấu nghiến.
“Khoan đã, Lực ca, chuyện mà ta bảo ngươi làm, ngươi làm xong chưa?” Mạc thúc xích lại gần Lực ca, nhẹ giọng hỏi.
Lực ca sửng sốt: “Chuyện gì?”
“Con mẹ ngươi.” Mạc thúc tiến lên đá cho Lực ca một cái, sau đó đoạt lấy bát thức ăn: “Không ăn nữa, ngươi không có tư cách ăn.”
“A, ta nhớ ra rồi.” Lực ca thấy Mạc thúc muốn đoạt đồ ăn của mình, trí nhớ lập tức tốt hơn: “Đồ của ngươi đã được đưa đến cục. Tiểu Diệp nói chờ điều tra xong sẽ thông báo cho ngươi.”
Lúc này, Mạc thúc mới thả lỏng tay. Thấy trên ngón tay cái dính đầu, ông ta không chút nghĩ ngợi cho vào trong miệng: “Tiểu Diệp đến là được rồi. Cho dù đêm nay xảy ra một số việc cũng có thể bình an vượt qua.”
“A, Tiểu Diệp không đến đâu.” Lực ca ngẩn người, sau đó nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận