Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4246: Cũng đừng giả bộ mình là Độ Kiếp Kỳ

Nói là Lôi thần pháp tướng, thật ra là có chút khen ngợi lão giả áo bào xanh.
Pháp tướng chân chính cũng chỉ có Chân Tiên mới có thể sử dụng.
Lão giả áo bào xanh hiển nhiên không phải Chân Tiên, thậm chí còn chưa đến Độ Kiếp Kỳ, chẳng qua bên trong cơ thể có kiếp lực do Ngũ Hành lão tổ rót vào, mới giúp cho ông ta tạm thời đạt đến cảnh giới bán Độ Kiếp Kỳ.
Pháp tướng Ngũ Hành Lôi Tôn cũng không phải thần thông chân chính, mà là pháp thuật trải qua nhiều lần giản lược, chỉ còn lại chưa đến một phần ngàn uy lực.
Cho dù chỉ có một phần ngàn uy lực cũng đủ đập tan núi non và biển cả, hoành hành một giới.
Lúc này, cơ thể lão giả áo bào xanh đã cao đến trăm trượng, đầu chạm đến vân tiêu. Ông ta há miệng phát ra tiếng gào thét như lôi minh: “Chỉ là sâu kiến mà cũng dám tranh phong với lão phu. Lão phu sẽ ép ngươi thành bột mịn.”
“Ngươi nói nghe ngứa lỗ tai quá.” Hạ Thiên đứng im tại chỗ, lười biếng ngáp một cái: “Cũng không nhất định biến lớn thì sẽ lợi hại, ngược lại dễ dàng biến thành bia ngắm.”
“Đúng là dõng dạc.” Lão giả áo bào xanh hừ lạnh một tiếng, dưới mũi phun ra một hơi thở cực nóng: “Pháp tướng Ngũ Hành Lôi Tôn của lão phu là quà tặng của một vị Chân Tiên. Bên trong cơ thể của lão phu vừa lúc có mấy thành kiếp lực do lão tổ ban tặng. Bây giờ ta sẽ lấy ra, vừa lúc để cho ngươi thấy cái gì gọi là chỗ đáng sợ của Độ Kiếp Kỳ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi ngay cả Độ Kiếp Kỳ cũng không phải, cũng đừng giả bộ mình là Độ Kiếp Kỳ.”
“Sắp chết đến nơi còn không biết mùi vị.”
Lão giả áo bào xanh hét lớn một tiếng, bóp quyền đánh tới Hạ Thiên nhỏ như hạt gạo trên mặt đất: “Biến thành kiếp tro cho lão phu đi.”
Một quyền đánh ra, kiếp lôi cuồn cuộn, điện xà tán loạn.
Chỉ trong chốc lát, trong phạm vi trăm dặm đều rơi vào lĩnh vực dông tố cuồng bạo. Người và vật nằm bên trong có thể bị nghiền nát thành cặn bã.
Kiều Tiểu Kiều và Tô Diệp vội vàng tránh đám lôi điện đang phi nước đại kia.
“Hạ Thiên, đừng gượng chống nữa.”
Tô Diệp nhìn thấy, không khỏi kêu lên sợ hãi: “Một quyền này thật sự không thể coi thường.”
“Cái gì mà không thể coi thường. Trong mắt của ta, nó chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng.”
Hạ Thiên cũng không nói nhảm, nắm chặt nắm đấm, vận thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai vọt tới nắm đấm như thiên phạt kia.
Thân ảnh nhỏ bé của hắn chui vào bên trong lôi quang vô tận.
“Cái này… hắn thật không sợ chết sao?” Tô Diệp nhìn thấy, không khỏi cảm thán không thôi: “Chẳng lẽ hắn không hề có chút sợ hãi hay do dự gì sao?”
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Đối với chiến đấu, hắn xưa nay sẽ không sợ. Càng là cuộc chiến thú vị, hắn lại càng hưng phấn.”
“Đúng là yêu nghiệt.” Tô Diệp lắc đầu, trong lòng thật sự không hiểu.
Mặc dù hắn ta cũng là người cuồng chiến đấu, cũng muốn nóng lòng tìm cao thủ so chiêu, phân cao thấp, cũng quyết sinh tử.
Nhưng hắn ta lại tiếc mệnh, cũng không có lý do đi trêu chọc địch nhân mạnh hơn hắn ta. Ví dụ như khi hắn ta đến trái đất, đối đầu với Hạ Thiên, càng đánh càng hưng phấn. Nhưng khi gặp phải tiền bối tu tiên che mặt, hắn ta lại không hề có suy nghĩ muốn chiến đấu. Trong đó có nguyên nhân vị tiền bối đó cứu hắn ta, nhưng càng nhiều hơn chính là hắn ta cảm thấy lúc đó mình rất có thể đánh không lại. Cho nên hắn ta mới không có suy nghĩ đó.
“Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân ta bị Hạ Thiên đánh bại?”
Tô Diệp đột nhiên sinh ra dao động đối với võ đạo mà mình đã kiên trì từ trước đến nay.
Rất nhanh, hắn ta đã có đáp án.
Đúng, hắn ta sai rồi.
Tu tiên giả chân chính thì sẽ không sợ. Nếu chỉ dám ra tay với người có cùng cảnh giới với mình, thậm chí thấp hơn mình, thế thì còn tính là tu tiên giả gì nữa.
Tu tiên vốn là chuyện nghịch thiên.
Muốn trở nên cường đại hơn, nhất định phải giống như Hạ Thiên, xem thường hết thảy quyền uy, cho dù đối phương mạnh hơn mình mấy lần, thậm chí mấy chục lần.
Nếu ngay cả dũng khí thi triển nắm đấm cũng không có, cảnh giới có cao hơn nữa cũng chỉ là con chó của thiên đạo mà thôi, chẳng có gì đáng phải kiêu ngạo cả.
“Hạ Thiên, cảm ơn ngươi đã dạy ta một bài học.”
Tô Diệp cắn răng, bỗng dưng phóng người lên, xông đến nắm đấm to lớn kia, sau đó “A” một tiếng, bị một tia chớp đánh trúng, ngã xuống sơn cốc đằng xa.
“…”
Kiều Tiểu Kiều nghe Tô Diệp nói, vừa định khuyên can, kết quả còn chưa kịp nói câu nào, Tô Diệp đã bị đánh đến không còn hình bóng, đành phải cảm thán: “Hạ Thiên không phải ai muốn học là cũng có thể học được.”
Oành.
Một tiếng vang rền, nắm đấm của pháp tướng lôi tôn đã đánh trúng mặt đất.
Lập tức, sự chấn động nhanh chóng lan ra ngoài.
Cả ngọn núi ầm ầm sụp đổ, biến thành khói bụi đầy trời.
“Ha ha ha, tiểu tử, ngươi thổi cho cố, bây giờ trước mặt thực lực chân chính, ngươi còn không phải bị đánh thành nhân bánh sao?”
Lão giả áo bào xanh nhìn thấy tình huống đó, cũng không vì dãy núi tông môn mình bị đánh mà cảm thấy tiếc nuối, ngược lại còn ngửa đầu lên trời cười ha hả: “Bảo Lâu, con nghỉ ngơi đi, vi sư đã báo thù cho con, con có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Cái gì? Hạ Thiên thua sao?” Tô Diệp nhanh chóng quay về, trên người còn có vết cháy nhưng cũng không có trở ngại gì.
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Hạ Thiên sẽ không thua, càng không bại bởi loại có tiếng mà không có miếng đó.”
“Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy.” Tô Diệp gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận