Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2468: Dị biến

"Là sao, đa nhân cách à?" Tiêu Diễm Diễm nghe lời của lão đầu râu bạc, không khỏi kinh ngạc lên tiếng: "Nhưng không phải là đa nhân cách, ngay cả ngoại hình và dáng dấp cũng phân liệt được à?"
"Ngươi đến tột cùng là ai, mau nói rõ đi!" Sắc mặt của Ứng Hiểu Nguyệt vẫn rất đề phòng, thậm chí đang âm thầm giữ mấy cây châm độc, sẵn sàng chống lại bất cứ lúc nào, "Tiêu Vô Bệnh, hay là Tề Bạch Lâu?"
Lão đầu râu bạc cười khẽ ha ha, ngước mắt nhìn Ứng Hiểu Nguyệt: "Tiểu Tứ, thật ra sau khi ngươi rời khỏi âm Y môn, ngươi sống cũng không tệ lắm, tại sao còn phải quay lại, bước vào trong vũng bùn này làm chi?"
"Đừng kêu ta là tiểu Tứ, ta tên Ứng Hiểu Nguyệt." Ứng Hiểu Nguyệt sửa lời.
"Được thôi, Ứng Hiểu Nguyệt." Lão đầu râu bạc thở dài, trực tiếp nghênh đón ánh mắt của Ứng Hiểu Nguyệt: "Trong tay thủ sẵn bảy cây châm Vô Ảnh Cốt, ngươi đang dự định để lão nhân gia ta thịt nát xương tan sao?"
Ứng Hiểu Nguyệt không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị nhìn thấu, nhưng cũng không có kinh hoảng gì mấy, chỉ là lạnh giọng nói: "Loại người như ngươi, thịt nát xương tan cũng coi như là phúc báo của ông trời."
"Ừm, lời này nói rất có lý." Lão đầu râu bạc vẫn cười cười, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn chứa từng tia lạnh lẽo, lại quay đầu nhìn về phía đám người Y Tiểu m: "Các ngươi cũng muốn giết ta sao?"
Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Sư phụ, chỉ cần ngươi nói ra âm Hậu ở đâu, và không nhúng tay vào chuyện này, ta có thể thả ngươi đi."
"Y Tiểu m, ngươi điên rồi sao!" Ứng Hiểu Nguyệt tức giận đến nỗi trực tiếp rống lên, "Thả hổ về rừng, chẳng lẽ ngươi còn muốn sống cuộc sống bị người ta khống chế ư? Hắn và âm Hậu còn chưa chết ngày nào, thì chúng ta sẽ không thể sống yên bình ngày đó, ai biết năm xưa bọn họ đã động tay động chân gì lên người chúng ta, không trừ hậu họa, chúng ta sẽ không thể có cuộc sống tốt đẹp nào."
"Ngươi mới là người không có cuộc sống tốt đẹp đó." Hạ Thiên khó chịu trừng Ứng Hiểu Nguyệt một cái, "Ta với vợ Y Y sống không biết tốt đến nhường nào, trên người nàng không bị ai động tay động chân, cũng sẽ không có ai có thể khống chế được nàng. Bởi vì nàng là vợ ta."
"Muốn ân ái, thì các ngươi chọn thời điểm khác đi." Ứng Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Ta và Y Tiểu Âm đều từng sống trên đảo Sương Nguyệt, cũng đều lớn lên ở âm Y môn, vì học tập cái gọi là châm pháp, y thuật, không biết đã bị lão độc vật này dùng ngân châm đâm bao nhiêu lần, cũng không biết đã bị hạ độc bao nhiêu lần...”
“Mầm họa trong cơ thể không biết đã tích tụ bao nhiêu, các ngươi nghĩ rằng ta không muốn một cuộc sống của người bình thường, các ngươi nghĩ rằng ta thật muốn bước trở lại vũng bùn này ư?" Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm lão đầu râu bạc, mắng: "Là lão độc vật này, còn có lão yêu bà kia, để lại cho ta thương tổn thực sự là quá lớn, nếu mà không trả được thù, làm sao ta có thể rửa sạch mối hận trong lòng chứ."
"Ngươi đúng là thảm thật." Hạ Thiên gật gù.
Lão đầu râu bạc lạnh nhạt nói: "Tất cả cực khổ, cũng là vì tạo nên các ngươi. Nếu như ngay cả chút đau khổ ấy cũng không chịu nổi, đương nhiên là không xứng làm đệ tử âm Y môn.”
“Nhìn thấy các ngươi trưởng thành lành lặn như vậy, còn có năng lực để trở về đảo báo thù, kỳ thực lão phu cũng khá vui.”
“Các ngươi là nhóm đệ tử mà ta dạy, cũng là nhóm ưu tú nhất, nếu như các ngươi giết được ta, thì lão phu càng vui mừng hơn, bởi điều đó chứng tỏ y thuật và võ công của các ngươi đã vượt qua ta." Dứt lời, dừng lại hai ba giây, lại cười nói: "Có người nói dỗi tông đường, vốn là vinh quang của nhà giáo."
"Nói còn dễ nghe hơn cả hát!" Ứng Hiểu Nguyệt khịt mũi coi thường những lời này: "Nếu như ngươi thật sự vĩ đại như thế, thế thì mau nôn ra khối tài sản kếch xù mà đệ tử bọn ta tích góp tài phú bấy lâu nay."
Lão đầu râu bạc khoát tay áo một cái, cười khổ nói: "Chuyện đó là chuyện bất khả thi, số tiền đó đều đã cho âm Hậu trọng dụng."
"Thế mới nói, ngươi chỉ là một con chó mà âm Hậu nuôi." Ứng Hiểu Nguyệt cười hả giận.
"Không cho phép ngươi nói Bạch thúc như vậy." Bạch Tiêm Tiêm nghe rất chói tai, không nhịn được tiến lên nói: "Hắn là người tốt."
"Là người tốt, là người xấu, thì có ý nghĩa gì chứ?" Tiếng cười của Ứng Hiểu Nguyệt thu lại, lạnh lùng nhìn Y Tiểu Âm và Hạ Thiên: "Hai người các ngươi định làm gì? Tiêu Vô Bệnh chính là trợ thủ đắc lực nhất của âm Hậu, không giết hắn, chỉ sợ kế hoạch sau này của chúng ta càng khó tiến hành hơn. Các ngươi còn chần chờ gì nữa?"
Y Tiểu Âm chậm rãi nói: "Ứng Hiểu Nguyệt, ngươi phải hiểu, chúng ta không phải là thuộc hạ của ngươi. Cái gọi là kế hoạch, cũng chỉ là trợ giúp lẫn nhau, cùng đến đảo Sương Nguyệt đối phó âm Hậu mà thôi. Những chuyện khác, không nằm trong kế hoạch, ngươi cũng không có tư cách ra lệnh bọn ta."
Hạ Thiên cười hì hì, nói: "Vợ Y Y, nàng bớt nóng, người này căn bản không cùng chí hướng với chúng ta, kế hoạch của nàng ta quá tệ, không có tí tác dụng gì. Đáng tiếc nàng ta lại còn cảm thấy bản thân mình rất lợi hại nữa chứ."
"Quả nhiên không thể trông cậy hai người các ngươi." Ứng Hiểu Nguyệt lửa giận tăng vọt, chỉ vào Y Tiểu Âm rồi nói: "Cần quyết đoán mà không quyết đoán, ắt sẽ loạn lạc, Y Tiểu m, đã nhiều năm như vậy rồi, mà ngươi vẫn không tiến bộ được tí nào. Được, nếu ngươi không chịu ra tay, thì để ta!"
Dứt lời, bảy cây châm độc mà Ứng Hiểu Nguyệt thủ sẵn trong lòng bàn tay bỗng dưng bắn ra, nhưng kỳ lạ thay, những cây châm độc này bắn lại không bắn về phía lão đầu râu bạc, mà có sáu cây trong đó đều bắn về hướng Y Tiểu Âm và Hạ Thiên, còn một cây còn lại thì bắn về hướng âm Vô Vũ.
Cùng lúc đó, lão đầu râu bạc bỗng chốc chuyển động, giống như sương mù mờ ảo, trong nháy mắt đến trước mặt Hạ Thiên, trong tích tắc dùng mười chín cây kim châm phong bế yếu huyệt trên người Hạ Thiên, khiến hắn không thể động đậy.
Dị biến phát sinh quá nhanh, Y Tiểu Âm kinh ngạc tột độ, lại nghĩ né tránh nhưng đã không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận