Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3705: Sớm như vậy không phải tốt hơn sao?

Tề Ngữ Thi nghe A Cửu nói, lập tức nhún người nhảy lên, lướt về phía xà nhà.
Chỉ thấy một tàn ảnh chớp động, sau đó bay ra khỏi phòng.
“Muốn chạy?” A Cửu vội vàng đuổi tới, hơn nữa phát sau mà đến trước, nhấc chưởng đánh về phía tàn ảnh.
Rầm rầm!
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, đạo tàn ảnh kia bỗng nhiên hóa thành vũng máu văng xuống đất, hòa tan cùng vết máu vốn có dưới đất, hoàn toàn không phân biệt được.
“Đây là thủ đoạn gì thế?” Tề Ngữ Thi ngạc nhiên, đề phòng nhìn từng vũng máu dưới đất.
Nàng nhìn chằm chằm vũng máu, muốn quan sát bọn chúng có phát sinh dị dạng gì không.
A Cửu cau mày, không hiểu nói: “Đây cũng là công pháp tà môn?”
“Không phải.” Hạ Thiên lắc đầu, cười nói: “Đây không phải công pháp mà là vật sống.”
A Cửu đau đầu nói: “Chẳng lẽ lại là ma tộc?”
“Cũng không tính là ma tộc.” Hạ Thiên giải thích: “Trước kia, đại sư phụ của ta đã gặp thứ này ở nước ngoài. Ông ấy đặt tên nó là Tiểu Huyết Nô. Nó có thể dung hợp cùng với máu, nếu không có vật đặc biệt, bình thường sẽ không thể nào phân biệt ra.”
A Cửu nhìn Hạ Thiên: “Vậy ngươi còn đứng đó nói lời vô dụng làm gì, còn không mau tìm nó ra.”
“Cửu nha đầu, nàng không cần phải gấp.” Hạ Thiên ung dung nói: “Thứ này rất hao tốn khí huyết người thao túng mình, hơn nữa chỉ có thể hòa vào máu đã thu hoạch qua. Cho nên, Huyết Nô này do ai khống chế, trên cơ bản kẻ đó chính là hung thủ giết hai người này.”
“Vẫn là nói nhảm.” A Cửu bất mãn nói một câu.
Hạ Thiên cười nói: “Cửu nha đầu, nàng có thể cầu ta mà, ta sẽ giúp nàng tìm nó ra.”
“Mặc kệ ngươi.” A Cửu không nói thêm câu nào, búng một sợi linh khí vào trong vũng máu.
Sợi linh khí di chuyển cực nhanh bên trong vũng máu dưới mặt đất.
Qua vài giây, một vũng máu bỗng nhiên có chút dị động, giống như một cục đá nhỏ lọt vào đầm nước.
“Ở đó.”
A Cửu dùng chỉ làm đao, ngưng tụ linh khí thành kiếm khí chém về phía vũng máu.
Máu văng khắp nơi, nhưng rất nhanh quay trở lại bình thường, không hề có chút gì khác thường.
A Cửu thử đi thử lại mấy lần vẫn không thành công.
“Cửu nha đầu, như vậy không được đâu.” Hạ Thiên lắc đầu: “Nàng đang tẩm bổ cho Huyết Nô kia đấy. Nó đang cần linh khí để sử dụng.”
“Vậy ngươi còn ngồi đó châm chọc.” A Cửu trợn mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi nhất định bắt ta ăn nói khép nép với ngươi, đúng không?”
“Không cần ăn nói khép nép.” Hạ Thiên cười nói: “Chỉ cần nàng đồng ý một điều kiện với ta là được.”
A Cửu không cần đoán cũng biết điều kiện của tên sắc lang kia là gì. Một lát sau, nàng nói: “Đầu óc của ngươi thật sự chỉ có đống phế liệu màu vàng thôi.”
“Cửu nha đầu, nàng có đồng ý hay không?” Hạ Thiên hỏi lại.
“Ta đồng ý, ngươi thích thế nào thì thế nấy, được chưa?” A Cửu có chút ngượng ngùng nhìn Tề Ngữ Thi cách đó không xa, thấp giọng nói với Hạ Thiên: “Nhưng không có lần sau đâu nhé, ngươi tốt nhất đừng quá đáng.”
Lực chú ý của Tề Ngữ Thi từ đầu đến cuối vẫn là vũng máu, cũng không để ý hai người A Cửu và Hạ Thiên nói chuyện gì.
Hạ Thiên cực kỳ hài lòng, vỗ tay nói: “Cửu nha đầu, nàng cũng biết rồi đấy, ta lúc nào cũng có chừng có mực.”
“Ngươi thả… được rồi.” A Cửu hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận của mình: “Được rồi, ta biết ngươi người mang tuyệt kỹ, mau xử lý Tiểu Huyết Nô cũng được, Huyết Cẩu Tử cũng được cho ta.”
“Chuyện nhỏ.” Hạ Thiên hoàn toàn không có chút áp lực nào đối với chuyện này, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm đâm xuống người Lâm Phái Thu.
A Cửu sửng sốt: “Ngươi không phải đã nói không cần thiết phải lãng phí Nghịch Thiên Bát Châm trên người họ sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Thiên gật đầu: “Cho nên ta không sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm mà là Quỷ Môn Cửu Châm mà đại sư phụ ta hay dùng.”
A Cửu: “…”
Hạ Thiên dùng tốc độ nhanh chóng đâm mấy lần lên người Lâm Phái Thu, sau đó thu châm: “Được rồi.”
“Dì út, dì cẩn thận một chút.” A Cửu nói với Tề Ngữ Thi: “Coi chừng có người thừa cơ đánh lén.”
Nàng còn chưa dứt lời, chỉ thấy một vũng máu trên mặt đất giống như có sinh mệnh.
Nó từng chút một lưu động, từ đó vẩy xuống các nơi, thời gian dần trôi dần tụ hội cùng một chỗ, sau đó chậm rãi xuyên qua lỗ chân lông Lâm Phái Thu thấm vào bên trong.
“Ngươi đây là…” A Cửu nghi hoặc hỏi, không biết Hạ Thiên nên làm cái gì.
Tuy nhiên, rất nhanh nàng đã có đáp án.
“A…A!”
Chỉ thấy Lâm Phái Thu bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt hung lệ, há miệng rống lên, máu phun ra từ miệng.
Đáng tiếc, máu phun ra ngoài không bao lâu thì lại bị hút trở về.
“Bà ta sống lại sao?” Tề Ngữ Thi cảm thấy tê dại da đầu, có chút do dự hỏi.
“Đương nhiên là không rồi.” A Cửu nhìn thấy, lập tức giải thích: “Hẳn là Tiểu Huyết Nô đang khống chế cơ thể.”
“A…”
Lâm Phái Thu một lần nữa rống to. Lúc này, mặc kệ là thất khiếu hay là lỗ chân lông đều có máu rướm ra ngoài.
Vừa chảy chưa được vài giây, nó lại bị một quái lực thu hồi lại.
Như thế mấy lần, Lâm Phái Thu càng lúc càng điên cuồng nhưng động tĩnh lại càng lúc càng nhỏ.
“A…”
Khi Lâm Phái Thu há miệng lần nữa, A Cửu cảm thấy phiền quá, một quyền đánh tới.
“Không xong đúng không?” A Cửu bóp cổ Lâm Phái Thu, nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Nếu không muốn chết thì dẫn chủ nhân của ngươi đến đây.”
Lâm Phái Thu há miệng muốn cắn A Cửu, nhưng lại bị nàng một quyền đánh cho huyết khí băng tán.
Sau đó, huyết khí băng tán lại thu trở về.
Cứ trải qua quá trình này một lần, Tiểu Huyết Nô sẽ suy yếu một phần nhưng thống khổ lại tăng thêm một phần.
“Ô ô…”
Rất nhanh, Lâm Phái Thu đã trung thực xuống, hung lệ trong mắt cũng không còn, thay vào đó là sự điềm đạm đáng yêu.
“Sớm như vậy không phải tốt hơn sao?” A Cửu mỉm cười, sau đó nói: “Bây giờ ngươi mau gọi chủ nhân của mình đến. Nếu không, ngươi có giả bộ đáng thương cũng vô dụng thôi.”
Kít.
Lâm Phái Thu nhẹ gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên, há miệng phát ra tiếng gầm rú thật dài, âm thanh cao đến mức tai người nghe không được.
Rất nhanh có ba bóng người từ đằng xa lướt tới.
Người còn chưa đến, tiếng cười đã đến trước.
“Ha ha, bần đạo đã nói rồi mà, đám người Hạ Thiên chẳng qua chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi. Bọn họ còn không chết dưới tay Tiểu Huyết Nô của ta sao? Ha ha ha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận