Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2804: Tự rước lấy nhục

“Im lặng.” Ánh mắt Cao đại quản gia khẽ quét một vòng, lớn tiếng quát: “Trọng địa kiếm đường, ai dám ồn ào, ta lập tức trục xuất người đó. Môn phái, tông tộc muôn đời không được tham gia kiếm hội.”
Diễn võ trường lập tức lạnh ngắt như tờ. Đám kiếm khách bất mãn đành phải nhịn xuống những lời thô thiển đang định thốt ra, nhưng biểu hiện vẫn không cam lòng như cũ, vẫn còn có tư thế mưa gió nổi lên.
“Thần kiếm chưa khai phong, tất nhiên không tiện lộ ra toàn bộ.” Trang chủ Kiếm Cửu Minh thấy tình thế không ổn, lập tức giải thích: “Hôm nay, trước tuyển tám vị anh kiệt Kiếm đạo. Ngày mai chờ quyết ra kiếm khôi, tự kiếm khôi khai phong cho thần kiếm của mình, lúc đó mọi người tự nhiên sẽ nhìn thấy phong thái của thần kiếm.”
Nghe Kiếm Cửu Minh nói xong, kiếm khách tham gia đại hội mới yên tâm, cơn tức giận dần dần biến mất.
Kiếm Cửu Minh đánh ra một kết giới trong suốt bên trên luyện kiếm lô, sung làm lôi đài so kiếm.
“Trước khi kiếm hội bắt đầu, ta muốn giải thích quy củ của kiếm hội hôm nay một chút.” Cao đại quản gia thấy mọi người đã yên tĩnh trở lại, lập tức đi vào vấn đề chính: “Thứ nhất, kiếm hội có thể nhìn thấy được sống chết. Khế ước đã được đưa đến trước mặt các vị. Ai sợ chết thì có thể không ký, bỏ thi đấu và đứng ngoài quan sát. Thứ hai, kiếm hội không có lịch thi đấu đặc biệt. Bất kỳ người nào cũng có thể lên đài. Chỉ cần thắng ba trận là có thể đứng qua một bên. Đương nhiên người thua cũng có thể tranh tài cho đến khi thắng được ba trận. Thứ ba, có thể trực tiếp điểm tên người khác để khiêu chiến. Người được điểm tên không thể từ chối, nhưng nếu người khiêu chiến thất bại, người đó sẽ bị loại ngay lập tức. Thứ tư, trận thi đấu sẽ kết thúc khi đã chọn ra được tám vị kiếm khách. Thứ năm, tỷ thí có thể dùng kiếm, nhưng giới hạn trong kiếm khí, kiếm quyết.”
Kiều Tiểu Kiều hoàn toàn im lặng đối với chế độ thi đấu. Nhìn thì giống như không có quy tắc, thật ra hạn chế rất nhiều, lại che giấu không ít cạm bẫy. Đã có thể nhìn thấy sống chết, như vậy trong lúc tỷ thí, nhất định sẽ có sát chiêu được sử dụng, giảm bớt đối thủ cạnh tranh về sau.
Trong lúc Cao đại quản gia nói chuyện, có trang đinh mang đến cho mỗi vị kiếm khách một bản khế ước sinh tử. Đa số người nhìn cũng không thèm nhìn đã ký xuống. Kiều Tiểu Kiều lại nghiêm túc đọc từng câu từng chữ. Đối với mấy kiểu hợp đồng này, từ trước đến nay nàng không bao giờ dám qua loa.
Trong lúc Kiều Tiểu Kiều đang đọc khế ước, đã có người nhảy lên lôi đài, lớn tiếng gào thét: “Tại hạ Bạch Hạc kiếm phái Hạc Vân Phi, đặc biệt đến đây để nhìn cao chiêu của các vị đồng đạo.”
Đã có người gọi, tất nhiên phải có người ứng, hơn nữa còn không chỉ một.
“Ta, Thiết Kiếm Môn Trịnh Nhất Sơn đến gặp ngươi một lần.”
“Lão tử Phẩm Kiếm Phường Kim Bôn Lưu, đến đây để cho ngươi mở mang tầm mắt.”
“Tại hạ…”
“…”
Vừa mới bắt đầu, cao thủ chân chính còn ngồi trên ghế quan sát, lên trận đều là pháo hôi mà thôi. Quả nhiên, Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương nhìn thoáng qua mấy hiệp, lập tức cảm nhận được trình độ so kiếm này thật sự không thú vị chút nào.
Tình huống trên lôi đài đúng như Kiều Tiểu Kiều đã nói. Tất cả kiếm khách so kiếm đều không có suy nghĩ dừng lại. Để tận lực dọn sạch đối thủ cho mình hoặc đồng môn của mình, bọn họ vừa lên là đã đánh ra sát chiêu. Đã có mấy kiếm khách chết trên lôi đài.
Hai giờ trôi qua, hơn một trăm kiếm khách chỉ còn lại hơn ba mươi, chết gần một phần tư, bị thương gần một phần tư, còn một phần tư dở sống dở chết, được mấy tráng đinh dùng cáng cứu thương khiêng xuống.
Ba mươi mấy người hẳn là cao thủ kiếm khách chân chính, tiếp theo mới là thời điểm xem thực hư. Nhất là bốn nhân tuyển có thể đoạt được kiếm khôi, lúc này càng là chú mục của chúng nhân. Tất cả đều đang đợi bọn họ ra tay.
Nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên rơi xuống lôi đài, lặng lẽ nhìn mọi người, cao giọng nói: “Nếu các ngươi đã sợ hãi như thế, để bổn công tử tiếp nhận khiêu chiến của các ngươi.”
Người này chính là con trai Châu Mục, xuất thân Thiết Kiếm Môn Thiết Tử Dương. Hắn ta đang rất hăng hái, bễ nghễ toàn trường, uy phong mười phần.
Nhưng uy phong này của hắn ta lại chọc giận ba nhân tuyển khác. Tất cả mọi người cùng một đẳng cấp, dựa vào cái gì mà ngươi lại làm ra vẻ như thế.
Thái tử Hỏa Vân quốc Vân Tề Liệt lạnh giọng nói: “Thiết Tử Dương, nếu như ngươi không phải con trai Châu Mục, chỉ sợ ngay cả ba cửa ải cũng không qua được, còn ở nơi này khoe khoang khoác lác.”
“Thiết Kiếm công tử, ngươi quá tự cho mình là đúng rồi.” Tiêu Thính Vũ hơi bất mãn, nhưng hắn ta cũng không có ý định ra tay.
“Không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục.” Người lên tiếng là một đại hán cao hai mét, chính là Kỷ Linh Thần sử dụng trọng kiếm Kình Thiên kiếm.
Thiết Tử Dương không thèm quan tâm bọn họ châm chọc, đưa tay chỉ về một hướng: “Trước khi diệt sát các ngươi, bổn công tử có việc nhất định phải giải quyết đầu tiên. Hôm qua có hai người sỉ nhục kiếm đạo trước mặt bổn công tử, chính là sự hổ thẹn lớn nhất trong cuộc đời của ta. Hôm nay, ta sẽ giết bọn họ để giương danh kiếm đạo.”
Mọi người theo hướng Thiết Tử Dương chỉ nhìn sang, nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương, không khỏi kinh ngạc không thôi.
“Thiết Tử Dương, uổng cho ngươi là nam nhân, lại đi khi dễ hai nữ tử yếu đuối.” Tiêu Thính Vũ không khỏi cười nhạo: “Xem ra ngươi không phải người cùng thế hệ với ta, ngươi chỉ là loại người lấn yếu sợ mạnh.”
Thiết Tử Dương cũng lười giải thích nhiều, chỉ lạnh lùng nhìn Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương: “Đại hội thử kiếm, nữ tử các ngươi vốn không nên dính vào. Các ngươi còn dám làm nhục kiếm đạo, quả thật tự tìm đường chết. Nhưng bổn công tử không phải là người không hiểu nhân tình, chỉ cần các ngươi xin lỗi ta, sám hối với kiếm đạo, bổn công tử sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
Mũi chân Cố Hàm Sương điểm một cái, nhảy lên lôi đài, rút kiếm ra khỏi vỏ, thản nhiên nói: “Bớt nói nhảm, ra tay đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận