Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3425: Thức ăn còn chưa mang lên

“Tiểu Lý, lời này của ngươi khiến chúng ta thương tâm quá.” Ánh mắt tiếp viên hàng không mặt tròn lóe lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã chuyển thành ủy khuất: “Mấy năm qua, ta đối với ngươi không tệ, còn tưởng rằng chúng ta đã là bạn, nghĩ không ra ngươi lại cư xử với chúng ta như thế. Ta thật sự nhìn lầm ngươi.”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi, còn chưa đi được hai bước, nàng ta quay sang nói với tiếp viên hàng không họ Phạm đang còn đứng im tại chỗ: “Phạm tỷ, ngươi còn không đi? Ngươi ở đây để nàng ấy xài xể sao?”
“Hừ!” Tiếp viên hàng không họ Phạm lấy lại tinh thần, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi chờ đó cho ta, việc này không xong đâu.”
Rất nhanh, hai người vội vàng rời khỏi nhà ăn, nhưng không rời khỏi khách sạn mà đi thang máy lên phòng Tổng thống tầng cao nhất.
“Khiến mọi người chê cười rồi. Chúng ta chọn một bàn đi, sau đó gọi nhà bếp một lần nữa mang thức ăn lên.” Nhiếp Tiểu Lý thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói với nhóm người Hạ Thiên: “Các ngươi muốn ăn gì? Nơi này có món Nhật, Pháp, Ý, Anh, đương nhiên cũng có những món trong nước. Các ngươi cứ tùy ý gọi.”
Hạ Thiên nói: “Ta thì cái gì cũng được.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không có yêu cầu đặc biệt đối với ăn uống: “Khách theo chủ thôi. Ngươi ăn gì, chúng ta ăn nấy.”
“Các ngươi khách sáo làm gì chứ, để ta gọi.” Dù sao Ninh Thụy Thần cũng hiểu Nhiếp Tiểu Lý hơn một chút. Hắn ta cầm menu, nhìn thoáng qua liền ném sang một bên: “Tại sao toàn là món ăn nhạt thếch thế? Đổi cho ta một menu món cay Tứ Xuyên.”
Nhiếp Tiểu Lý cười khẽ, liếc nhìn phục vụ cách đó không xa. Bên kia lập tức đổi một phần thực đơn khác, lật tay một cái cũng cảm thấy cay miệng.
“Như vầy mới đúng.” Ninh Thụy Thần gọi mấy món cay Tứ Xuyên, cười thầm: “Là do các ngươi không gọi, lần này để ta xem các ngươi có ăn được hay không.”
Mang thức ăn lên còn cần thời gian, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.
“Tiểu Lý, ngươi thật sự muốn gả cho Chiêm Văn Bân sao?” Ninh Thụy Thần cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hắn ta là một tên cặn bã mười đủ mười. Khi ta còn du học ở nước ngoài, ta cũng nghe không ít chuyện về hắn ta. Chuyện nào cũng khiến người ta giận sôi. Nhưng do nhà hắn ta có thế có tiền, hắn ta mới có thể lông tóc không thương mà về nước.”
Nhiếp Tiểu Lý cười khổ: “Lấy chồng hay không, đây không phải là chuyện mà ta có thể quyết định. Bây giờ, cha mẹ ta đang ở Chiêm gia. Bọn họ vô cùng hài lòng với cuộc hôn nhân này.”
“Cần chi quan tâm chứ. Đây đã là thời đại nào rồi, thời đại cha mẹ ép duyên đã sớm đi qua.” Ninh Thụy Thần khinh thường nói.
Ninh Nhụy Nhụy khuyên nhủ: “Nếu ngươi không đồng ý, ngươi không cần thỏa hiệp. Dù sao, đây cũng là cuộc sống của ngươi mà.”
“Cảm ơn ý tốt của mọi người, trên thực tế, ta cũng đã từng phản kháng qua, nhưng hoàn toàn vô dụng.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ: “Chiêm gia không đơn giản như mọi người đã nghĩ. Ta trốn không thoát.”
“Có cái gì mà trốn không thoát.” Ninh Thụy Thần hoàn toàn không thể hiểu được: “Mặc dù Chiêm gia có tiền có thế, nhưng còn lâu mới đạt đến tình trạng một tay che trời. Huống chi, thế giới này vẫn có pháp luật mà.”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ tiếp viên hàng không, chỉ cần ngươi đồng ý làm nữ nhân của ta, ta có thể giúp ngươi giải quyết tất cả phiền phức, cam đoan không ai dám bắt ngươi làm gì cả.”
“Hạ tiên sinh, cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng chuyện này quên đi.” Trước đó, Nhiếp Tiểu Lý rất chán ghét cách nói như thế của Hạ Thiên, nhưng bây giờ nó không còn quan trọng nữa. Nàng cười nói: “Ngươi đã có đại mỹ nữ Ninh tiểu thư, ngươi nên toàn tâm toàn ý với nàng ấy, đừng gây chuyện nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, tên lưu manh này hoàn toàn không có gây chuyện. Hơn nữa ta cũng không phải người của hắn. Nếu ngươi thật sự muốn thoát khỏi bể khổ, tìm hắn là phương pháp tương đối hữu hiệu nhất. Cái giá bỏ ra, ngươi cũng đã nghe rồi đấy.”
“Ninh tiểu thư, ngươi…” Nhiếp Tiểu Lý có chút không hiểu được tâm thái của Ninh Nhụy Nhụy, thậm chí còn hoài nghi nàng có phải đang nói mát hay không.
Ninh Thụy Thần trợ công: “Tiểu Lý, ta cảm thấy gả cho tên cặn bã Chiêm Văn Bân còn không bằng trở thành nữ nhân của anh rể ta. Đương nhiên, nếu ngươi có người tốt hơn, ngươi có thể lớn mật theo đuổi, không cần thiết phải để tên bại hoại Chiêm Văn Bân chiếm tiện nghi.”
“Ngươi trái một câu cặn bã, phải một câu bại hoại là nói ta sao?” Lúc này, sau lưng Ninh Thụy Thần vang lên một giọng nói lạ lẫm.
“A?” Ninh Thụy Thần cảm thấy cổ căng lên, sau đó cả người bay lên, bay hơn bốn năm mét, lật mấy cái bàn mới rơi xuống.
Người đến chính là Chiêm Văn Bân.
Sau lưng hắn ta chính là hai nữ tiếp viên hàng không. Quả nhiên là các nàng mật báo.
“Tiểu Lý, tại sao nàng có bạn đến lại không báo với ta một tiếng?” Chiêm Văn Bân mặc âu phục màu trắng chỉnh tề, tóc chải ra đằng sau, gương mặt nở nụ cười hiền hòa, chậm rãi bước vào chỗ ngồi của Ninh Thụy Thần.
Nhiếp Tiểu Lý lườm hai người kia một cái, sau đó nhìn Chiêm Văn Bân: “Thế nào, ta không thể ăn cơm với bạn của mình sao?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Chiêm Văn Bân lại càng cười hiền lành hơn, sau đó quay sang nhìn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Hạ tiên sinh, Ninh tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi. Không biết đồ ăn có hợp khẩu vị của mọi người không?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi đúng là ngu ngốc. Thức ăn còn chưa có mang lên mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận