Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3014: Ước hẹn nửa tháng

“Ngươi.” Lúc này, nam tử mặc áo bào mới thật sự kinh ngạc: “Tại sao ngươi biết nhược điểm của cổ Trạc Ảnh là nước? Ngươi ra tay từ lúc nào? Chẳng lẽ là ly café vừa rồi?”
“Không, không đúng.” Nói xong, ông ta lại lắc đầu: Khi đó ta vẫn đang ngó chừng ngươi, ngươi không có cơ hội để làm gì cả.”
“Haiz, ngu như thế thì đừng học người ta lăn lộn bên ngoài.” Hạ Thiên thất vọng lắc đầu: “Ta đã sớm nói cho ngươi biết, một khắc nhìn thấy ngươi, ngươi đã trúng một châm của ta. Nếu ngươi không giải quyết một châm này, ngươi có nhảy lên nhảy xuống cũng vô dụng thôi.”
Sắc mặt nam tử mặc áo bào trầm xuống, nói với Hạ Thiên: “Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi, nhưng ngươi cũng đã đánh giá ngươi quá cao rồi.”
“Ngươi còn có chiêu thức gì nữa không? Hạ Thiên thoáng cảm thấy cao hứng: “Ngươi mau dùng nhanh lên, để ta có thể nhìn xem.”
“Ta đã nói xong những gì cần nói.” Nam tử mặc áo bào cũng không nói tiếp, chỉ vào Lữ Nhân: “Nửa tháng sau, Nam Cương, cổ giới mở lại. Nếu các ngươi không đến, các ngươi hãy chờ bà ấy trả thù. Sau này chúng ta vẫn còn gặp lại.”
Nói xong, nam tử mặc áo bào giống như khói tan trong gió, trong nháy mắt phiêu tán vô tung.
Lữ Nhân kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Tại sao ngươi lại để hắn ta đi?”
“Ta nói rồi, cho ông ta hai mươi giây, vẫn còn thừa tám giây.” Hạ Thiên trả lời. Hắn im lặng một lát, sau đó nói: “Bây giờ mới đến giờ.”
Khi Hạ Thiên vừa nói xong, ở cổ địa Nam Cương cách xa ngàn dặm, một nam tử thấp gầy bỗng há miệng phun ra một ngụm máu.
Máu không phải màu đỏ mà là màu đen, bên trong huyết dịch còn động đậy.
“Quả nhiên lợi hại. Ta không hề phát hiện ra nó.” Nam tử thấp gầy phun thêm mấy lần, sau đó lấy ra một viên thuốc uống vào, thở hổn hển một hơi: “Đồ đệ của các ngươi quá kinh khủng.”
Trong phòng còn có một thân ảnh cao lớn khác, chính là ông hoàng sát thủ Ngải Luân, lúc này ông cũng mặc một bộ áo bào đen.
“Cho nên ta đã nói, ngươi đừng nên trêu chọc nó làm gì.” Hai mắt Ngải Luân vẫn không hề có thần sắc, giống như bị mù, hai tay cầm một thanh tiểu đao đang điêu khắc một khúc gỗ, tốc độ cực nhanh, kỹ xảo thành thạo.
Nam tử thấp gầy lạnh giọng nói: “Đi thì mất nửa cái mạng, không đi, mười cái mạng cũng không đủ.”
Ngải Luân thản nhiên nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Trúng châm của Hạ Thiên, mạng của ngươi nằm trong tay hắn. Sở dĩ hắn không giết ngươi, đoán chừng nó muốn gặp lão thái bà kia một lần.”
“Sao?” Nam tử thấp gầy cảm thấy không thể tin được: “Rốt cuộc hắn là cuồng hay là ngốc? Ba người các ngươi chưa từng nói cho hắn biết cố sự phát sinh năm đó sao?”
“Đây là chuyện cũ của chúng ta, chẳng liên quan gì đến hắn.” Ngải Luân nói: “Ban đầu, chúng ta chỉ nghĩ rằng giết chết lão thái bà kia thì chuyện gì cũng không xảy ra. Nghĩ không ra lại để cho bà ta sống sót.”
“Bởi vì bà ta đã tìm được một bác sĩ rất lợi hại.” Ánh mắt nam tử thấp gầy giấu trong bóng đêm: “Vị bác sĩ kia cũng rất biến thái. Ngươi nên từ bỏ suy nghĩ của mình đi.”
Mặt Ngải Luân vẫn không thay đổi: “Ta có suy nghĩ gì chứ?”
“Ta còn không hiểu rõ ngươi sao?” Nam tử thấp gầy cười nhạo: “Ngươi cố ý làm bộ trúng cổ của ta, sau đó cùng ta đến cổ địa, không phải muốn mượn cơ hội tiếp cận bà ta, sau đó tìm cơ hội ám sát, hoặc ám sát vị bác sĩ đến từ Thiên Trúc kia.”
Ngải Luân bị đối phương vạch trần, cũng không có ý định che giấu: “Ngươi cảm thấy ta có mấy phần thắng?”
“Mấy phần?” Nam tử thấp gầy mắng một câu: “Từ lúc bắt đầu, bà ta đã biết ngươi lẫn vào. Ngươi không chết là vì bà ta nhớ tình cũ, muốn giữ ngươi lại để tiện trao đổi mà thôi.”
“Không có tác dụng gì đâu.” Ngải Luân lắc đầu: “Năm đó, ta bị mặt của bà ta lừa, còn tưởng rằng bà ta rất trẻ, bị bà ta chiếm tiện nghi. Hiện tại ta đã biết bà ta là lão thái bà, chướng ngại trong lòng không vượt qua được. Huống chi ta đẹp trai như thế này, không thể bị thua thiệt như thế. Nghe nói cháu gái bà ta cũng không tệ lắm, có thể…”
“Câm miệng cho ta. ’ Nam tử thấp gầy rống lên cắt ngang lời nói của Ngải Luân. Ông ta im lặng một lát rồi nói tiếp: “Nửa tháng sau, Nam Cương sẽ tổ chức đại hội thần y, ngươi có nghĩ rằng Trương Minh Đà, còn có đồ đệ của các ngươi sẽ đến không?”
“Ai biết được.” Ngải Luân bỗng nhiên thu hồi pho tượng trong tay, chậm rãi nằm xuống: “Ta ngủ bù đây, ngươi tốt nhất đừng nên quấy rầy ta.”
Nam tử thấp gầy trừng mắt nhìn Ngải Luân, chỉ muốn một đao đâm chết tên vương bát đản này, nhưng nghĩ đến bản lĩnh ám sát của đối phương, đành phải cố nén cảm giác kích động kia lại.
“Hạ Thiên, ngươi tuyệt đối đừng để ta thất vọng.” Nam tử thấp gầy đẩy cửa bước ra ngoài, đứng trên tầng hai trúc lâu nhìn về phía đế đô: “Bốn mươi năm, nếu vẫn còn cơ hội chạy thoát, chắc chắn chỉ có thể là lần này.”
Bên phía đế đô, Trương Minh Đà và A Cửu đang chạy đến nhà của Lữ Nhân.
Nhưng lúc này, Hạ Thiên đã nhận được một tin tức từ bé ngoan gửi đến.
Y Tiểu Âm đã đến cổ địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận