Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3449: Trò hay chính thức mở màn (02)

“Lão phu Hàn Hạnh Trai, mặc dù không dám xưng là thần y nhưng cũng học y hơn mười năm, cứu người vô số.” Lãi giả râu ria cười khẽ, gương mặt hiện lên sự kiêu ngạo: “Ta nhận được sự cất nhắc của đồng nghiệp và bệnh nhân, được gọi một tiếng Hàn thần y. Nếu ngươi cũng học y, hẳn phải biết tên của ta.”
Hạ Thiên bĩu môi nói: “Chưa nghe nói qua.”
“Hừ, vậy ngươi tuyệt không có khả năng là người học y, còn tự xưng là thần y đệ nhất thiên hạ.” Lão giả râu ria tức đến mức mặt mũi căng lên, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: ‘Có khi độc trên người Chiêm công tử hơn phân nửa là do ngươi hạ.”
“Lão đầu nhi, ngươi sống đến tuổi này cũng không dễ dàng, ngươi tìm một nơi hẻo lánh an hưởng tuổi già không phải tốt hơn sao, tại sao cứ phải nhảy ra đòi chết chứ?” Hạ Thiên khó chịu nói.
Lão đầu râu ria lạnh lùng đáp lại: “Bớt nói lời vô ích đi. Hôm nay là lễ đính hôn của Chiêm công tử, lão phu tuyệt không cho phép loại tà y như ngươi làm hỏng đại sự.”
“Ngươi mới là đến gây sự đấy.” Hạ Thiên cười nói: “Hơn nữa, ta cảm thấy độc hẳn là do ngươi hạ.”
Chiêm Văn Bân lười lãng phí thời gian, lập tức nói với Hạ Thiên: “Nếu ngươi dám làm dám chịu, ta còn kính ngươi hai phần. Đáng tiếc, ngươi chỉ là một tên tiểu nhân thủ đoạn hèn hạ, vậy ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
“Nếu ngươi không có đầu óc, ngươi có thể nói cái gì cũng được.” Hạ Thiên đáp.
“Người đâu, mau trói tên tiểu tử này lại cho ta.” Chiêm Văn Bân bỗng dưng hét lớn một tiếng, gọi vào mấy bảo tiêu: “Chờ lễ đính hôn xong xuôi, ta sẽ đến thu thập ngươi.”
Hạ Thiên nói: “Ban đầu, ta cũng không có ý định nhúng tay vào, chỉ muốn xem vở kịch hay, xem xong lại mang vợ tiếp viên hàng không đi. Đáng tiếc, các ngươi cứ thích gây sự với ta, vậy các ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
“Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể không khách sáo như thế nào.” Chiêm Văn Bân siết chặt nắm đấm của mình, thị uy với Hạ Thiên: “Vị thần y kia chẳng những giải độc, còn nâng cao quả đấm cho ta. Bây giờ lực nắm đấm của ta rất lớn. Một quyền đánh xuống, cơn đau đớn ngươi không thể chịu được đâu.”
“Trong mắt của ta, nắm đấm này của ngươi chẳng khác gì cây tăm.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói.
Chiêm Văn Bân tức đến mức phổi muốn nổ tung: “Mẹ nó, bắt hắn lại cho ta.”
Đám hộ vệ kia xông lên, Nhiếp Tiểu Lý muốn ngăn cản nhưng lại bị cha của nàng kéo sang một bên, quát lớn: “Đứng đó cho ta. Mấy chuyện này, ngươi ra ngoài làm gì? Ngươi muốn hại chết Nhiếp gia sao?”
“Nhưng Hạ Thiên là bạn của con mà.” Nhiếp Tiểu Lý hất tay cha của nàng ra: “Hơn nữa, cũng bởi vì con nên hắn mới bị đám người Chiêm Văn Bân vây công, con sao có thể ngồi im mặc kệ?”
“Ngươi quản được sao?” Nhiếp Trường Thắng muốn đánh cho con gái mình một bạt tai: “Ngươi là con dâu tương lai của Chiêm gia, lại giúp người ngoài đối phó chồng tương lai của mình, nếu truyền ra ngoài thì phải làm sao?”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nói: “Con chưa hề nghĩ đến con dâu tương lai Chiêm gia gì cả. Lễ đính hôn này cũng là do các người ép con.”
“Ngươi đã bị ép đến nước này, ngại gì ép thêm một chút nữa.” Nhiếp Trường Thắng khuyên: “Một mình ngươi ăn chút thiệt thòi, nhưng Nhiếp gia chúng ta có thể nhận được không ít chỗ tốt, ngươi còn không rõ ràng vụ mua bán này sao?”
Nhiếp Tiểu Lý mở to mắt, không thể tin được nhìn cha của nàng: “Cha đang nói tiếng người sao?”
“Tại sao không phải?” Nhiếp Trường Thắng đương nhiên nói: “Ta là cha ruột của ngươi, ngươi là do ta sinh ra, đem ngươi đổi chút chỗ tốt thì làm sao? Không nên à? Đời này ngươi nhất định phải báo đáp cho ta. Hơn nữa, Chiêm gia có cái gì không tốt, có tiền có thế, ngươi coi trọng tên nhóc kia, đúng là làm mất hết… A!”
Lời còn chưa nói hết, gương mặt Nhiếp Trường Thắng đã chịu một bạt tai.
“Ngươi đánh ta? Ngươi dám đánh ta? Con mẹ nó ngươi dám đánh ta?” Nhiếp Trường Thắng dần dần lấy lại tinh thần. Một cảm giác nhục nhã xông lên đầu, tức đến mức ông ta giơ tay muốn phản kích lại.
Bành.
Chỉ là không đợi bàn tay của ông ta chạm vào mặt Nhiếp Tiểu Lý, mấy bóng người đã bay ngược đến, đụng bay ông ta.
Trong phòng đã loạn thành một bầy.
Đám hộ vệ kia bị Hạ Thiên ném ra ngoài như ném rác.
Chiêm Văn Bân tuyệt không sợ hãi, ngược lại còn khơi dậy một khoái cảm khó tả. Hắn ta chỉ vào Hạ Thiên: “Ha ha, ngươi cũng có chút bản lãnh đấy, nhưng với trình độ đó thì còn kém rất nhiều.”
“Xử lý tên ngốc ngươi cũng đủ rồi.” Hạ Thiên lười biếng trả lời.
Chiêm Văn Bân cười nhạo, siết chặt nắm đấm, từng tia khí tức màu đen nổi lên trên tay: “Vậy ta sẽ cho ngươi mở mắt một chút, để ngươi biết cái gì mới gọi là sức mạnh chân chính.”
“Đừng chém gió nữa, chút sức mạnh đó của ngươi ngay cả móc cứt mũi cũng tốn sức.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Vậy ngươi tiếp một quyền của ta đi.” Chiêm Văn Bân vọt đến trước mặt Hạ Thiên, nặng nề đánh một quyền xuống ngực của hắn.
Hạ Thiên không hề động đậy, vân đạm phong khinh đứng nguyên tại chỗ.
Bành.
Không thể không nói, một quyền này đích thật đủ mạnh.
Khi đánh vào người Hạ Thiên, thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt nổ tung.
Lực đạo rất mạnh, thậm chí còn tạo thành một luồng cương phong, thổi những người đứng xem nhất thời không mở mắt được.
“Một quyền này cũng đủ phế bỏ ngươi rồi.” Chiêm Văn Bân chậm rãi thu hồi nắm đấm, biểu hiện phách lối: “Ngươi cũng đừng cảm thấy không cam lòng, bởi vì Chiêm Văn Bân ta đã không còn là phàm phu tục tử. Tường sắt thép gì cũng không ngăn được một quyền này của ta, chứ đừng nói chi loại gầy trơ xương như ngươi…”
“Im miệng đi, ngươi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên nhẹ nhàng vuốt ngực giống như đang phủi bụi: “Còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại, chẳng qua cũng chỉ là trình độ đánh nát hai miếng đậu hũ.”
“Điều này sao có thể?” Chiêm Văn Bân mở to mắt, khắp gương mặt chỉ toàn là biểu hiện khó tin: “Vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy có tiếng xương cốt đứt gãy mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận