Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2368. Triệu Thanh Ca

"Trường sinh, thật sự mê người đến thế sao?" Nữ nhân tóc dài than nhẹ hai tiếng, sau đó lại lắc đầu: "Chúng sinh có mệnh, sinh tử do trời, mọi thứ thuận theo tự nhiên là được, vì sao cứ nhất quyết phải làm những việc nghịch thiên này chứ. Sống quá lâu, kỳ thực cũng không phải là chuyện vui sướng gì cả."
"Chỉ cần tử vong còn tồn tại, thế thì mộng trường sinh của con người sẽ không bao giờ kết thúc." Y Tiểu Âm hơi nhíu mày, chậm rãi nói: "Bất kể là đế vương, võ tướng, hay là thường dân bá tánh, đều ao ước một cuộc sống vĩnh hằng, điều này xuất phát từ bản năng của con người, người thật sự có thể xem nhẹ, đích thật là quá ít."
Nữ nhân tóc dài cười, hỏi một câu: "Thế ngươi có muốn trường sinh bất tử không?"
"Vậy ngươi thì sao?" Y Tiểu Âm hỏi ngược lại.
"Bất tử thì thôi, nếu như có thể khôi phục thanh xuân và khuôn mặt đẹp thì đúng thật là có chút sức hấp dẫn đối với ta." Nữ nhân tóc dài sờ sờ lớp son phấn bôi ở trên mặt nhưng không che giấu được nếp nhăn của mình, "Khuôn mặt này, lúc còn trẻ, có thể mê hoặc cả chúng sinh, hiện tại chỉ có thể mê hoặc một ít tiểu nam nhân chưa từng va chạm xã hội mà thôi. Chưa kể, ngươi không sợ ta dụ dỗ tiểu nam nhân nhà ngươi sao?"
"Ngươi không đủ tư cách lọt vào mắt hắn." Y Tiểu Âm thản nhiên nói.
Nữ nhân tóc dài có chút tức giận, trừng mắt nhìn Y Tiểu m: "Chuyện đó thì chưa chắc, dù sao có vài tiểu nam nhân ưa thích nữ nhân thành thục."
"Hắn chỉ thích người trẻ và xinh đẹp." Y Tiểu Âm liếc nữ nhân tóc dài một cái, "Còn về mẫu người giống bà lão như ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không thích."
"Cắt." Nữ nhân tóc dài không phục lắm, "Thế chờ tiểu nam nhân của ngươi đến, xem ta có dụ dỗ được hắn để ngươi hối hận hay không?"
Y Tiểu Âm lập tức phán đoán phản ứng mà Hạ Thiên sẽ làm, theo bản năng nở nụ cười: "Vậy ngươi bị đánh cũng đừng trách ta."
"Không phải chứ, đánh con gái, có phải đàn ông không vậy?" Nữ nhân tóc dài hơi khó tin, hỏi.
"Ở trong mắt hắn không có cấm kỵ không đánh con gái gì cả." Y Tiểu Âm thuận miệng giải thích: "Ngoại trừ nữ nhân xinh đẹp, những nữ nhân khác ở trong mắt hắn chỉ có muốn ăn đòn hay không muốn ăn đòn."
Nữ nhân tóc dài cảm thấy khó lý giải: "Cũng là một tên lập dị."
"Vù vù vù..."
Lúc này, tiếng còi hơi của canô từ đằng xa truyền tới.
Y Tiểu Âm và nữ nhân tóc dài lập tức dời mắt nhìn sang, lại thấy được hình ảnh làm các nàng có chút sửng sốt.
...
Hạ Thiên và A Cửu gặp một chiếc du thuyền đi ngang qua, người chủ thuyền cũng có lòng mời bọn họ lên thuyền, bao gồm cả con quái vật vẫn còn đang hôn mê.
Du thuyền này cũng không lớn lắm, chí ít nhỏ hơn Trường Sinh Đế Quân, nhưng xem ra mức độ hào hoa xa xỉ chỉ hơn chứ không kém.
A Cửu vừa lên thuyền, cũng cảm nhận được sự khác biệt của chiếc thuyền này.
Trước đây thuyền mà nàng gặp phải, dù lộng lẫy và xa hoa đến đâu, nhưng thủy thủ trên thuyền lúc nào cũng bốc mùi, trên thuyền thỉnh thoảng còn sẽ thoang thoảng mùi cá muối.
Mà chiếc thuyền này lại đầy mùi thơm thấm ruột thấm gan, vừa ngửi thấy liền có loại cảm giác thư thái cả người, các thủy thủ đó đều rất sạch sẽ, không giống như loại người tầng dưới chót của xã hội kiếm kế sinh nhai trên biển, lại giống như là nhân viên tạp vụ của nhà hàng xa hoa, vừa được đào tạo bài bản vừa hợp tình hợp lý.
Người chủ thuyền là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, tướng tá tuấn tú, khí chất nhã nhặn, quần áo trên người cũng gọn gàng và sạch sẽ, trông rất thanh lịch, cho người ta thiện cảm lớn.
"Hai vị, hoan nghênh lên thuyền của ta." Thiếu niên nhã nhặn giang hai tay, cười nói với Hạ Thiên và A Cửu: "Ta tên Triệu Thanh Ca, hai vị xưng hô như thế nào?"
"Ta tên A Cửu, hắn tên Hạ Thiên." A Cửu nhìn thiếu niên này một cái, có cảm giác dường như đã gặp ở đâu rồi, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại không nhớ ra nổi, "Du thuyền của bọn ta xảy ra chút vấn đề, cho nên chỉ có thể phiêu giạt ở trên biển, lần này cảm tạ ngươi ra tay cứu giúp, bằng không, chúng ta đúng thật là không biết nên làm thế nào."
Hạ Thiên há mồm muốn nói gì đó, A Cửu trực tiếp đưa tay che kín miệng của hắn, thấp giọng nói: "Chàng đừng nói chuyện."
"Không cần khách khí." Triệu Thanh Ca cười gật đầu, tiện tay chỉ chỉ cái người vẫn còn đang hôn mê: "Vậy hắn là?"
"Người này bọn ta cũng không quen biết, chỉ là tiện tay cứu hắn ở trên biển." A Cửu quả thật cũng không nhớ người kia là ai, đành phải thành thật trả lời.
"Vậy các ngươi thật sự là tốt bụng, ta cực kì thích." Triệu Thanh Ca càng cười tươi hơn, "Mời hai vị vào trong, ta cho người sắp xếp phòng cho các ngươi. Hai vị có thể tắm nước nóng trước, sau đó chúng ta lại nói chuyện phiếm sau, như thế nào?"
A Cửu cảm thấy thiếu niên này nho nhã lễ độ, luôn suy nghĩ cho người khác, đích thật hiếm thấy: "Vậy thì cảm ơn nhiều."
"Cửu cô nương khách khí." Triệu Thanh Ca cười nói: "Kỳ thực là vinh hạnh của ta, dù sao không phải ai cũng có cơ hội cứu thần y số một thiên hạ, cùng với thị nữ của nữ thần y số một thiên hạ."
"Ngươi biết bọn ta?" A Cửu trong nháy mắt trở nên cảnh giác.
Triệu Thanh Ca cười khoát tay áo một cái, ra hiệu bản thân cũng không có ác ý, nói: "Không cần căng thẳng, hai vị đi rửa mặt trước đã, mọi chuyện lát nữa sẽ nói sau."
A Cửu vẫn nghi hoặc khó hiểu, trong lòng có phần lo lắng, nghĩ ngợi thiếu niên này rốt cuộc là có lai lịch gì.
"Cửu nha đầu, không cần suy nghĩ nhiều như vậy." Hạ Thiên lại thờ ơ, ôm eo của A Cửu: "Chúng ta đi tắm trước đi."
A Cửu sững sờ liền rời đi cùng Hạ Thiên, chờ lấy lại tinh thần, thì mới phát hiện bản thân đã ở trong phòng tắm, y phục trên người cũng không cánh mà bay, không khỏi thán phục lưu manh chết bầm này nhanh tay thật đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận