Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2093. Những người kì dị

Ninh Nhụy Nhụy nghe nói như thế, không giật mình một chút nào.
Loại sáo lộ này đã gặp qua vô số lần, không biết là Hạ Thiên có loại hấp dẫn trời sinh với loại người đặc thù như vậy, vẫn nhìn nàng bắt nạt tốt hơn, luôn có loại người tự tin mê luyến đến tìm phiền phức.
“Một câu không hợp liền giết người, thật đúng là không có kiên nhẫn.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn nữ nhân mặc váy màu xanh kia: “Nhưng, các ngươi thấy nhất định sẽ giết được ta sao?”
“Thứ lão đạo sĩ đưa cho các ngươi, chúng ta chắc chắn phải có được.” Nữ nhân mặc váy màu xanh lộ vẻ mặt ý vị thâm trường: “Cho nên giết được muốn giết, giết không được cũng muốn giết, hà tất phải nói nhiều lời nhảm chứ.”
Ninh Nhụy Nhụy cười cười, lạnh nhạt nói: “Vì sao ngươi không thử nói ra câu nhờ vả thật lòng, nói không chừng lòng ta mềm ra liền trực tiếp đưa cho các ngươi.”
“Ngươi đã nói ra câu ấy, nếu ta không thử một lần, sao lại phụ ý tốt của ngươi được?” Trong mắt nữ nhân mặc váy màu xanh tràn đầy vẻ hài hước, rõ ràng không có đem coi những lời Ninh Nhụy Nhụy nói ra gì, chỉ là thích mỉa mai trả treo.
Nữ nhân mặc váy màu xanh dừng một chút, vừa cười vừa nói: “Như vậy, vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi nguyện ý trả đồ lão đạo sĩ đưa cho ngươi không?”
“Trả cho ngươi?” Ninh Nhụy Nhụy bắt được từ có ý khác: “Ý của ngươi, đồ vật trong bọc này là của ngươi sao?”
Nữ nhân mặc váy màu xanh gật đầu: “Không sai, vốn là của ta, chỉ là trước đó bị lão đạo sĩ kia cướp đi.”
“Như vậy, bên trong có cái gì, ngươi có thể trả lời được không?” Ninh Nhụy Nhụy vuốt bao vải, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân mặc quần màu xanh lá.
Thật ra nàng chưa có mở ra nhìn xem, cũng không biết bên trong có cái gì, bây giờ chỉ là gạ hỏi một chút đối phương mà thôi.
“Vị tiểu thư này, sao ngươi phải làm loại chuyện vô vị chứ.” Nữ nhân mặc váy màu xanh ra vẻ lắc đầu bất đắc dĩ: “Ngoan ngoãn giao đồ vật ra, sau đó bình an rời đi, đây không phải rất tốt sao?”
Ninh Nhụy Nhụy cất bao vải vào, vừa cười vừa nói: “Vậy vật ấy không phải là của ngươi, ngại quá, không thể cho ngươi.”
“Ôi, thực sự hao tổn tâm trí.” Nữ nhân mặc váy màu xanh thở dài thật sâu, “Ngươi nhìn một chút, đây không phải là muốn chúng ta ra tay sao.”
Vừa nói xong, bỗng nhiên nữ nhân mặc váy màu xanh đạp nhẹ một bước về phía trước, là giày cao gót nện trên mặt đất, phát ra âm thanh “cộc cộc”, chợt nhẹ chợt nặng mà truyền vào trong lỗ tai Ninh Nhụy Nhụy.
“Vậy, ta sắp tới rồi, hai vị cẩn thận.” Nữ nhân mặc váy màu xanh cười nhẹ nói với Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, một bên chậm rãi tới gần hai người bọn hắn, cước bộ dao động, có loại cảm giác bước chân có quy luật kỳ lạ.
Cộc cộc!
Cộc cộc! Cộc cộc!
Âm thanh nện trên mặt đất càng ngày càng nhanh, cũng càng lúc càng lớn, cẩn thận phân biệt lại cảm thấy thanh âm này vốn ở bên trong tai.
Thời gian dần qua, âm thanh nhiều lên, giống như có hàng trăm hàng ngàn người nhảy điệu nhảy clacket ở trong đầu.
Một giây sau, Ninh Nhụy Nhụy đã thấy nữ nhân mặc váy màu xanh kia thật sự chia ra mấy trăm phân thân, mỗi một người đều đạp bước chân theo quy luật kỳ lạ, từng bước từng bước đến gần nàng.
“Giả thần giả quỷ, coi ta đánh ngươi nằm sấp dưới đất!” Ninh Nhụy Nhụy ở lâu với Hạ Thiên, cũng rất chán ghét người khác cố ra vẻ thần bí, cơ thể lóe lên liền liền xông ra ngoài, bay tới đạp một trong nữ nhân mặc váy màu xanh ở trong đó.
Ầm!
Nữ nhân mặc váy màu xanh kia lập tức bay ngược ra ngoài, tan thành một làn khói nhẹ.
“Hả?”
Ninh Nhụy Nhụy nghi ngờ do dự kêu một tiếng, vừa rồi nàng nhìn chằm chằm vào nữ nhân mặc quần màu xanh lá, mặc dù đằng sau xuất hiện mấy trăm ảo ảnh, nhưng nàng đã sớm phong tỏa chân thân, nhưng một cước vừa rồi lại đạp sa, nàng không khỏi có chút ngoài ý muốn.
“Còn là lần đầu tiên ta ở trước mặt người xa lạ dùng chiêu này, có chút khẩn trương đó.” Giọng của nữ nhân mặc váy màu xanh cũng lơ lửng không cố định: “Xem ra quả thật ngươi có chút thực lực, khó trách thái độ sẽ cứng rắn mạnh mẽ như vậy, chỉ tiếc... Hồng nhan bạc mệnh, ngươi sẽ chết ở chỗ này ngay lập tức. A ha ha ha.”
Tiếng cười liên tiếp chợt xa chợt gần vang lên ở bên tai Ninh Nhụy Nhụy, làm lòng nàng nổi lên cảnh giác, nàng liều mạng nghĩ những thứ này âm thanh tống ra đầu, đáng tiếc tác dụng không lớn.
Bỗng dưng nữ nhân mặc váy màu xanh xuất hiện ở sau lưng Ninh Nhụy Nhụy, cười nhẹ vẩy lên mép váy, lại có đạo hàn quang đâm vào sau lưng Ninh Nhụy Nhụy.
“Đánh lén cũng không phải thói quen tốt gì.” Ninh Nhụy Nhụy xoay eo tung người vọt lên, đầu dưới chân trên đứng giữa không trung, khẽ vươn tay đặt lên đỉnh đầu nữ nhân quần màu lam: “Cút sang một bên cho ta.”
Sau khi hạ xuống, Ninh Nhụy Nhụy thuận thế vứt nữ nhân mặc váy màu xanh ra ngoài.
“Ha ha ha, có ý tứ.” Quả nhiên nữ nhân mặc váy màu xanh bị ném ra ngoài lại hóa thành một làn khói nhẹ: “Vậy thì tăng độ khó cho ngươi như thế nào đây, chúng ta còn thời gian, có thể chậm rãi chơi.”
Nói như vậy, bước đi của nữ nhân mặc váy màu xanh trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Âm thanh “Lộc cộc lộc cộc” càng thêm mãnh liệt, làm cho Ninh Nhụy Nhụy bực bội không thôi.
“Anh chàng đẹp trai này, tình huống bây giờ bạn gái của ngươi không ổn, ngươi không có định đi cứu nàng sao?” Trong đó một phân thân của nữ nhân mặc váy màu xanh lặng yên tới gần Hạ Thiên: “Hay là nói, căn bản ngươi định quăng nữ nhân này, chuẩn bị kết giao người mới.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta không thích nói chuyện với nữ nhân xấu xí, tốt nhất ngươi cách ta xa một chút, nếu không thì ta đã đánh ngươi.”
“Ngươi mới xấu!” Nữ nhân mặc váy màu xanh giận tím mặt, quát Hạ Thiên: “Xem ra ngươi cũng là thứ nam nhân cặn bã, nhìn nữ nhân mình chịu khổ như vậy mà lại thờ ơ!”
“Ta không cần ra tay.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Với chút bản lĩnh đấy của ngươi, còn chưa phải là đối thủ của Tiểu muội chân dài.”
“Thực sự là thứ triệt để cặn bã, ngay cả mượn cớ đều chẳng muốn tìm, chỉ là muốn tỷ tỷ ta giúp ngươi giải quyết nàng thôi.” Nữ nhân mặc váy màu xanh cười nhạo Hạ Thiên không thôi: “Vậy ta liền... Á!”
Ầm!
Lời còn chưa nói hết, cả người liền bị đạp bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận