Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4278: Hắn chính là một tên Hỗn Thế Ma Vương

Một ngày nọ, trời sáng khí trong, vạn dặm không mây.
Trên sân thượng tầng cao nhất cao ốc Thần Y, ai đó đã vẽ ra một đồ án trận pháp cực lớn.
Hạ Thiên và Phù Diêu Tiên Tử Tần Sơ Tuyết đứng chính giữa trận pháp.
Bên ngoài trận pháp có mười nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ đang đứng, biểu hiện của từng người khác nhau, nhưng ánh mắt của người nào cũng hiện lên sự lo lắng.
Diệp Mộng Oánh nói: “Chồng, chúng ta biết rất ít về liên minh tu tiên. Trong tình huống bất minh địch ta, chi bằng chàng kiên nhẫn thêm một chút.”
“Với tính tình của hắn, kiên nhẫn cái rắm đấy.” Dạ Ngọc Mị mỉa mai nhìn Hạ Thiên: ‘Ta cam đoan ngày đầu tiên tiểu tử này đến bên kia, hắn sẽ gây ra phiền toái không nhỏ.”
Chúng nữ còn lại do dự nửa giây, sau đó lập tức gật đầu tán đồng.
Phù Diêu Tiên Tử khẽ cười, cam đoan với các chị em: “Ha ha, không cần bi quan như vậy. Nếu có chuyện gì, ta sẽ ngăn hắn lại.”
“Thôi quên đi.” A Cửu không khỏi lắc đầu: “Hắn chính là một tên Hỗn Thế Ma Vương, ngăn nhất định là ngăn không được rồi. Ngươi tốt nhất một tấc cũng không nên rời hắn, có lẽ còn ước thúc được một chút.”
Triệu Vũ Cơ cũng trịnh trọng nhắc nhở: “Đây không phải nói đùa. Ngươi chỉ cần bất cẩn một chút, nói không chừng hắn sẽ chọc thủng cả trời.”
“Tính cách của hắn rất khác biệt, hắn không thích bị gò bó, hắn cnug4 không có bất kỳ khái niệm hơn thua nào trong đầu. Hắn chỉ hành động theo cảm xúc của chính mình.”
Trong khoảng thời gian này, Phù Diêu Tiên Tử qua lại với Y Tiểu Âm nhiều nhất. Nàng liền nhẹ giọng giải thích: “Liên minh tu tiên hiển nhiên rất coi trọng đẳng cấp tôn ti. Cho nên, khả năng xung đột giữa hắn và những người kia vẫn có thể rất lớn.”
“…”
Những người khác cũng mồm năm miệng mười dặn dò Phù Diêu Tiên Tử.
Thời gian ở chung giữa Phù Diêu Tiên Tử và Hạ Thiên không dài, cho nên nàng vẫn e dè về những gì mà những người kia nói.
Ít nhất trong mắt của nàng, mặc dù Hạ Thiên quả thật có chút nóng tính nhưng không đến mức lỗ mãng. Chỉ là các nàng trịnh trọng như vậy, nàng đương nhiên không thể không coi trọng.
“Này.”
Hạ Thiên nghe đến lỗ tai mọc kén, không kiên nhẫn nói: “Các nàng bị ta dạy cho bài học còn chưa đủ sao? Dám ở đây chửi bới chồng của mình?”
“Rõ ràng chính ngươi là vậy mà.”
Dạ Ngọc Mị khinh thường nói: “Mấy ngày đầu, ngươi còn long tinh hổ mãnh. Mấy ngày sau không phải ỉu xìu sao?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Muội muội chân dài, rõ ràng là nàng…”
“Được rồi, ngươi không cần kiếm cớ.” Dạ Ngọc Mị trực tiếp cắt ngang lời của Hạ Thiên: “Các ngươi lên đường đi. Sớm một chút thăm dò nội tình liên minh tu tiên, chúng ta cũng tiện chuẩn bị một bước ra tay.”
Phù Diêu Tiên Tử gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta rời đi lâu như vậy, mặc dù tình huống bên phía liên minh tu tiên cũng không còn hiểu biết quá nhiều, nhưng cố hương của ta hẳn vẫn có người tồn tại, có thể thu nạp được một chút.”
Nói chuyện thêm một chút, nói đến mức Hạ Thiên ngáp một cái.
“Cái khác thì không cần nói nhiều, các ngươi chỉ cần chú ý an toàn là được.”
Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng vẫn tập trung thành một câu như vậy, bình an vẫn là quan trọng nhất.
“Tạm biệt hoàn tất.” Phù Diêu Tiên Tử mỉm cười, quay sang nói với Hạ Thiên: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Thiên cầm Vô Thường Lệnh trong tay, bắt đầu rót Băng Hỏa kiếp lực vào bên trong.
Chỉ thấy Vô Thường Lệnh phát ra ánh sáng rực rỡ, cả toàn đại trận lập tức phát sáng lên.
“Khoan đã, ta còn chưa vào trận mà.”
Lúc này, một bóng người lướt tới từ đằng xa.
Dạ Ngọc Mị vô thức phất tay, chém ra một luồng kiếm khí.
“A, đừng nóng tính như vậy.”
Người đến lóe lên tránh đi luồng kiếm khí, sau đó nhẹ nhàng roi xuống sân thượng: “Dạ tiên tử, là ta. Ngươi không cần thiết vừa thấy mặt là đánh ra sát chiêu chứ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Là ngươi à? Ta còn tưởng rằng ngươi không đến chứ.”
“Ta còn phải xử lý một số chuyện.” Bách Thiên Lang thở dài, có chút cảm khái nói: “Ai giống như ngươi, gia tăng cảnh giới vừa tùy tiện vừa mau lẹ đến như vậy. Ta và phân thân cùng nhau đi vơ vét mấy phúc địa động thiên, khi đó mới miễn cưỡng mò đến cánh cửa Hợp Thể Kỳ.”
“Vậy thì bớt nói nhảm, muốn đi thì đi nhanh đi, không thì biến xa một chút.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói,
“Đương nhiên là muốn đi rồi. Đối với ta mà nói, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở.”
Bách Thiên Lang ngoài miệng thì nói như vậy nhưng vẫn cẩn thận mặc một chiếc áo bào xám, cộng thêm mười mấy lồng khí phòng hộ, cuối cùng uống thêm mười mấy viên đan dược thần bí. Lúc này, hắn mới chịu cất bước vào trong trận pháp.
“A?”
Vừa mới bước vào, Bách Thiên Lang đã cảm nhận được một luồng uy áp không cách nào nói rõ, thiếu chút nữa đánh nát toàn bộ những gì hắn chuẩn bị vừa nãy.
Hạ Thiên cũng lười quan tâm đến hắn, không chết là được.
“Truyền tống.”
Vô Thường Lệnh nhanh chóng phóng ra một vòng ánh sáng, trực tiếp bao phủ ba người bên trong.
Lúc này, Bách Thiên Lang mới miễn cưỡng chậm lại một hơi. Vừa rồi hắn thiếu chút nữa không chịu nổi.
Vù.
Một luồng ánh sáng lóa mắt trực chỉ vân tiêu, sau đó biến mất không thấy đâu.
….
Sâu Không Vô Tận, liên minh tu tiên.
Tổng cộng có ba cấp độ chia làm thập bát giới, cửu giới và tam giới, có chút cùng loại với nhất hoàn, nhị hoàn và tam hoàn của kinh thành. Khu vực hạch tâm nhất của sâu không chính là bên trong tam giới, cũng là địa giới của hội Chí tôn liên minh tu tiên. Trừ phi nhận được sự cho phép của hội Chí tôn, nếu không, nghiêm cấm tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ trở xuống đi vào. Người vi phạm có thể sẽ bị giết chết.
Bên trong cửu giới do hội trưởng lão của liên minh tu tiên chấp chưởng. Nơi này mới là nơi phồn hoa nhất, bởi vì chỉ cần tu tiên giả Hợp Thể Kỳ là có thể tiến vào. Độ Kiếp Kỳ có thể trực tiếp mở động phủ ở đây, thậm chí còn khai tông lập phái.
Về phần thập bát giới bên ngoài, sẽ do thần quân bên trong liên minh tu tiên chấp chưởng, cũng không có yêu cầu gì đặc biệt. Nghe nói Phân Thần Kỳ cũng có thể lưu lại. Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể sống để đến nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận