Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4032: Ta còn chưa hả giận

“Ngươi không được ra tay.”
Trong lúc Thượng Quan gia chủ vận chân khí Cước Dương đánh thật mạnh vào người Hạ Thiên, bỗng một bóng người như thiểm điện lướt tới, mở miệng quát ngưng.
“Đã quá muộn rồi.”
Thượng Quan gia chủ nghe được giọng nói này nhưng cũng không nương tay, ngược lại còn tăng thêm mấy phần linh lực đánh trúng ngực Hạ Thiên.
Một chưởng Thượng Quan gia chủ đánh trúng, sát khí chợt giảm, cũng không tiếp tục đánh ra sát chiêu.
“Không phải ta bảo ngươi không được ra tay sao?”
Người đột nhiên xuất hiện có chút tức giận nói.
Cơn giận còn sót lại của Thượng Quan gia chủ khó bình, tức giận nói: “Tô cung chủ, hắn giết con trai của ta, còn làm nhục Thượng Quan gia ta…” “Câm miệng, ta không hỏi ngươi.”
Người đến chính là Tô Mộng Lệ. Nàng liếc mắt nhìn Thượng Quan gia chủ, thuận miệng quát một câu, sau đó nhìn về phía Hạ Thiên.
“Hắn đã trúng một chưởng của ta, nhất định sẽ phải chết.”
Sắc mặt Thượng Quan gia chủ có chút không vui: “Ngươi không cần vì hắn mà gây sự… Sao?”
“Nhanh như vậy đã tách ra rồi sao?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nhìn Tô Mộng Lệ thật sâu: “Quả nhiên đã tách ra, tương đối thuận mắt một chút.”
Tiếp theo, hắn tùy ý phủi phủi ngực, sau đó nói với Thượng Quan gia chủ: “Chân khí này của ngươi quá bình thường, so với thần diễm cá chạch, còn có tam phân kiếp ý của âm thập yêu gì đó còn thấp hơn một chút.”
“Ngươi không có việc gì?”
Gương mặt Thượng Quan gia chủ hiện lên sự khó tin: “Lão phu rõ ràng đã dùng bảy tám phần công lực, cho dù không giết chết ngươi, ít nhất cũng có thể khiến ngươi trọng thương mới đúng.”
“Được rồi, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa.”
Tô Mộng Lệ khó chịu nói: “Không muốn chết thì cút sang một bên.”
“Tô Mộng Lệ, ngươi thân là Cung chủ Thiên Cung, vì sao lại thiên vị một người ngoài như vậy?”
Thượng Quan gia chủ tức giận không thôi, gầm rú lên với Tô Mộng Lệ.
“Biến ra ngoài.”
Tô Mộng Lệ không nói hai lời, trong nháy mắt cướp đến trước mặt Thượng Quan gia chủ, một chưởng đánh bay ông ta ra ngoài.
“Tô cung chủ, ngươi…” Thiếu phụ váy trắng sửng sốt một chút, há miệng muốn nói cái gì đó, kết quả chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Tô Mộng Lệ, đành phải nuốt trở vào: “Cung chủ tự nhiên, Thượng Quan gia chúng ta sẽ không nhúng tay vào, xin tha cho cha ta một mạng.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Các ngươi nghĩ tốt quá sớm rồi, ta còn chưa hả giận nữa mà.”
Gương mặt thiếu phụ váy trắng hơi tức giận, nói với Hạ Thiên: “Ngươi giết em trai ta, bây giờ cha ta cũng bị trọng thương, chẳng lẽ còn chưa đủ hả giận sao?”
“Có thể hả giận hay không, không phải ngươi tính mà là ta tính.”
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó quay sang nói với Thẩm Manh: “Bé ngoan số 2, ngươi muốn xử trí bọn họ như thế nào? Giết sạch bọn họ được chứ?”
Thẩm Manh không khỏi cười khổ, chậm rãi nói: “Ngươi tự quyết định đi.”
“Vậy cũng được.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Giết sạch.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Khi nào sát tính của ngươi lại lớn như vậy chứ? Không cần thiết.”
“Ngươi đang cầu tình cho bọn họ?”
Hạ Thiên có chút mất hứng.
“Cầu tình chỗ nào chứ?”
Tô Mộng Lệ lắc đầu nói: “Ta đến truyền tin cho ngươi. Những nữ nhân của ngươi hình như đã hỏi được tin tức mấu chốt từ miệng Ma tộc, nhất định phải nhờ ta truyền cho ngươi. Vị kia không thể thoát thân, thành ra đã trực tiếp phái phân thân ta đến.”
“Ngươi vẫn muốn cầu tình thay cho bọn họ.”
Hạ Thiên biết Tô Mộng Lệ có ý cầu tình thay cho những người đó, không khỏi khẽ hừ một tiếng: “Không sao, trước nói là tin tức gì đi.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười, quay sang nói với thiếu phụ váy trắng: “Các ngươi còn chưa cút?”
“Đa tạ cung chủ, đa tạ Hạ tiên sinh.”
Thiếu phụ váy trắng cắn môi một cái, để người đỡ cha nàng dậy, còn có thi thể em trai của nàng, chậm rãi rời đi.
Tô Mộng Lệ nhìn Thẩm Manh một chút, sau đó mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Khẩu vị của ngươi càng lúc càng nặng. Người như nàng ta cũng có thể lọt vào mắt của ngươi, vì sao trước kia ngươi lại từ chối ta chứ?”
“Nàng ấy không giống ngươi.”
Hạ Thiên cũng lười giải thích: “Mau nói là tin tức gì đi.”
Thẩm Manh thản nhiên nói với Tô Mộng Lệ: “Ta và Hạ Thiên không phải loại quan hệ đó, ngươi không cần hiểu lầm.”
“Chỉ là chuyện sớm hay muộn, ngươi cho rằng ngươi trốn được sao?”
Tô Mộng Lệ liếc mắt, có chút không cam lòng nói: “Chỉ là ta thật sự không hiểu, Hạ Thiên ngươi đã không thích ta, tại sao ngươi lại bảo vị kia tách ta ra?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Bởi vì dáng dấp của cung chủ rất xinh đẹp, ngươi đã kéo nhan sắc của nàng ấy xuống, cho nên tách ra sẽ tốt hơn.”
“Haiz, ngươi đúng là thẳng nam.”
Tô Mộng Lệ hiển nhiên không thích đáp án này, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong: “Ngươi đứng gần ta một chút. Chẳng may tin tức nói ra bị những người khác nghe được thì sao?”
Hạ Thiên nhất thời im lặng: “Ngươi cảm thấy có ta ở đây, ai có thể nghe lén?”
“Cũng đúng.”
Tô Mộng Lệ đổi tư thế khác, bàn tay đặt lên vai Hạ Thiên: “Ma tộc phái người đến hai bí cảnh truy sát nữ nhân của ngươi nhưng đã bị phản sát. Bọn họ đã từ miệng Ma tộc hỏi được một tin tức mấu chốt.”
Hạ Thiên ngáp một cái: “Nói đi.”
Tô Mộng Lệ chậm rãi nói: “Ma tộc muốn lợi dụng cơ hội mở ra Cực Tiên mộ lần này mà giết ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận