Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3192: Ngươi tưởng mình là mâm to à?

Bành.
Một quyền của Hạ Thiên đánh bay con cổ trùng màu vàng của Cổ Thần bà bà ra ngoài.
Những bức tường vô hình trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
“Ngươi tưởng mình là mâm to à?” Hạ Thiên khó chịu trừng mắt nhìn Cổ Thần bà bà: “Nếu không phải ta nể mặt nhị sư phụ, bây giờ ta đã một quyền xử lý ngươi.”
Cổ Thần bà bà lồm cồm bò dậy từ dưới đất, kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Tại sao ngươi lại có thể rời khỏi Đoạn giới?”
“Không cần rời khỏi, bởi vì ta vốn không bị vây khốn.” Hạ Thiên hời hợt nói: “Ngươi thật sự cho rằng con cổ trùng dở tệ kia có thể vây được ta?”
“Đoạn Giới cổ có lực lượng pháp tắc. Nếu bị vây khốn, cho dù ngươi có tu vi Độ Kiếp Kỳ, ngươi cũng khó mà đào thoát.” Cổ Thần bà bà chậm rãi đứng dậy, thu hồi con cổ trùng đang bị choáng váng kia lại: “Ngươi còn chưa đánh vỡ lực lượng pháp tắc, cho nên chỉ có một đáp án, ngươi đã sớm dự đoán được ta sẽ làm như vậy?”
“Ngươi đúng là không ngu ngốc.” Nguyệt Thanh Nhã cười nhạt: “Nhưng ngươi cũng không thông minh, bởi vì đáp án không chỉ có một.”
Cổ Thần bà bà không hiểu, hỏi ngược lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả.” Nguyệt Thanh Nhã lười nói thêm câu nào, khoát tay, mấy chục sợi dây từ trong lòng bàn tay bay ra, trói chặt Cổ Thần bà bà: “Ta thấy nên khống chế ngươi lại cho thỏa đáng.”
Sau đó, nàng khẽ vươn tay, bắt lấy con cổ trùng màu vàng.
“Đây đúng là Đoạn Giới cổ.” Nguyệt Thanh Nhã nheo mắt, có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc không phải nguyên cổ mà là duệ cổ đã sinh sôi được mấy đời. Khó trách uy lực lại yếu đến như vậy.”
“Nguyên cổ đã sớm không còn biết tung tích.” Cổ Thần bà bà thở dài: “Bằng không, ta đã tự khu trục thần hồn Dã Hỏa lão tổ ra khỏi trái đất, cần chi phải tốn nhiều thời gian, tìm nhiều người, phí nhiều tâm tư đến như vậy.”
Hạ Thiên tiến lên ôm lấy Nguyệt Thanh Nhã: “Thần Tiên Tỷ Tỷ, đừng nhiều lời với nữ nhân này nữa, cứ đánh bà ta ra ngoài. Ta đã đồng ý với nhị sư phụ giữ lại một mạng cho bà ta.”
“Chàng muốn làm gì?” Dạ Ngọc Mị trong nháy mắt cảm nhận được suy nghĩ của Hạ Thiên: “Nơi này chỉ có bà ta là người ngoài. Chàng đưa bà ta ra ngoài, thuận tiện cho chàng muốn làm gì thì làm đúng không?”
Hạ Thiên nghiêm túc lắc đầu: “Muội muội chân dài, nàng đừng lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Ta làm sao có thể là loại người đó? Ta chỉ là quá nhớ mọi người mà thôi.”
“Bớt làm bộ đi, bên trong đầu óc của chàng gian giảo như thế nào, ta còn không biết rõ sao?” Dạ Ngọc Mị cắt ngang lời Hạ Thiên, cảnh cáo: “Sự việc vẫn còn chưa xong đâu, chàng đừng nghĩ đến mấy chuyện thất loạn bát tao nữa.”
“Đây chỉ là giao lưu bình thường giữa vợ chồng với nhau, sao có thể là chuyện thất loạn bát tao được?” Hạ Thiên phản bác.
Dạ Ngọc Mị ghét bỏ, nguýt hắn một cái: “Mặc kệ chàng.”
“Ngươi có thể nói với chúng ta một chút về chuyện của chủ nhân ngươi không?” Biểu hiện của Nguyệt Thanh Nhã vẫn lạnh nhạt, tuy nhiên giọng điệu vẫn khách sáo như cũ: “Ta có chút hứng thú với nàng ấy.”
Cổ Thần bà bà không phối hợp: “Nàng ấy không thích bị quấy rầy, cho nên các ngươi tốt nhất đừng nên biết bất cứ chuyện gì liên quan đến nàng ấy.”
“Nếu chúng ta không hiểu rõ nàng ấy, làm sao chúng ta có thể phòng ngừa chuyện không quấy rầy đến nàng ấy?” Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười hỏi.
Cổ Thần bà bà thản nhiên đáp: “Chỉ cần các ngươi không thăm dò tam đại bí cảnh nữa, bớt trêu chọc liên minh tu tiên, chuyện gì cũng không còn.”
“Không thể nào.” Dạ Ngọc Mị trực tiếp cắt ngang lời nói của Cổ Thần bà bà: “Chúng ta làm người có chuẩn tắc đàng hoàng, cũng không phải làm rùa đen rút đầu. So với yêu cầu địch nhân cường đại đừng chú ý đến mình, chi bằng tự lớn mạnh bản thân, trực tiếp đánh cho địch nhân răng rơi đầy đất.”
“Có thể nói ra những lời này, chỉ có thể nói rõ ngươi còn quá ngây thơ.” Cổ Thần bà bà lắc đầu, cười khổ: “Năm đó, chủ nhân của ta cũng có tâm tư như thế, nhưng cuối cùng nhận được chỉ là thống khổ và hối hận vô tận. Tu tiên liên minh đã có được từ mấy trăm năm trước, ngươi không cách nào tưởng tượng cao tầng nhất rốt cuộc là tồn tại như thế nào. Cho dù là tu tiên giả tầng chót nhất liên minh tu tiên, ít nhất bọn họ cũng là Kim Tiên, có thể nghiền ép Độ Kiếp Kỳ các ngươi.”
“Nếu ngươi nói là sự thật, chúng ta càng phải đoàn kết lại, gia tăng tốc độ tu luyện.” Dạ Ngọc Mị ngược lại càng thêm kích động, chỉ vào Cổ Thần bà bà mà nói: “Chứ không phải tìm một chỗ trốn đi, làm rùa đen rút đầu.”
Cổ Thần bà bà lạnh lùng nói: “Đây gọi là bế quan chứ không phải là trốn. Nếu ngươi còn dám mắng chủ nhân của ta một câu nữa, có chết ta cũng phải kéo các ngươi làm đệm lưng.”
“Ta chẳng sỉ nhục nàng ta, chỉ là đang nói lên một sự thật mà thôi.” Giọng điệu Dạ Ngọc Mị thay đổi: “Một chút dũng khí khiêu chiến quyền uy cũng không có, còn tu tiên cái gì, cứ làm người phàm bình thường, trải qua nhân sinh trăm năm cho rồi.”
Cổ Thần bà bà hừ lạnh một tiếng, im lặng không nói nữa.
“Các ngươi định xử lý bà ta như thế nào?” Y Tiểu Âm hỏi.
Nguyệt Thanh Nhã đáp: “Nếu Hạ Thiên đã đồng ý với nhị sư phụ giữ lại mạng cho bà ta, đương nhiên là phải thả bà ta rồi.”
“Nhưng cứ như vậy mà thả bà ta đi, đoán chừng về sau bà ta sẽ còn cản trở chúng ta nữa.” Dạ Ngọc Mị hoài nghi nói.
“Vậy chúng ta chỉ có thể tìm một nơi giam bà ta lại.” Diệp Mộng Oánh đề nghị.
Triệu Yêu Yêu cau mày: “Ngục giam bình thường không giam được bà ta đâu.”
“Vậy thì nhốt bà ta vào Thiên Ngoại Thiên Tiểu Tiên Giới đi.” Dạ Ngọc Mị nghĩ đến một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận