Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1967. Đường xá gian nan

Khoảng mười phút sau, nhân viên phục vụ tới nói cho Ninh Nhụy Nhụy là có ghế thương gia còn trống, sau đó Hạ Thiên mang Ninh Nhụy Nhụy đi ngồi ghế thương gia.
Mấy giờ tiếp theo không còn xảy ra chuyện gì nữa, sau khi đến trạm cao tốc thì đoàn người xuống xe rời đi rồi lục tục đi lên xe buýt đã thuê trước đó, sau đó chịu đựng xóc nảy trên xe buýt thêm mấy tiếng đồng hồ.
Những người của Hiệp hội Phượng Hoàng không ngừng kêu khổ, trong đó có cả Búp Bê, mà Vương Siêu vốn dĩ còn lo lắng Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên sẽ không thể thích ứng được, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, hai người ấy hoàn toàn không sao cả, hơn nữa trông giống như còn rất thích ý, thảnh thơi tản bộ ngắm phong cảnh.
Vương Siêu nghĩ tới Ninh Nhụy Nhụy là loại người có thể khiêu chiến đủ loại cực hạn cho nên cũng bình thường trở lại, mà hắn đương nhiên sẽ không biết, sở dĩ Ninh Nhụy Nhụy nhìn như không có việc gì chủ yếu là bởi vì bây giờ nàng đã là một người tu tiên, nếu là lúc trước thì nàng cũng sẽ cảm thấy xóc nảy, rất mệt mỏi.
Gần bốn giờ chiều thì xe buýt dừng lại ở một địa phương nhìn qua rất là vắng lặng.
"Tất cả mọi người mang hành lý xuống xe đi, xe buýt chỉ có thể đi tới đây thôi, chúng ta còn phải đi bộ chừng một tiếng nữa, cần mau chóng tới nơi rồi dàn xếp trước lúc trời tối." Vương Siêu nói xong thì nhanh chóng xuống xe đi trước.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy cũng xuống xe, nàng mang theo một cái ba lô, bên trong chủ yếu là quần áo, Hạ Thiên thì đi tay không, đương nhiên, ở trong mắt Vương Siêu thì đồ của hai người họ được đặt chung với nhau.
"Hội trưởng, hình như phía trước không có đường nha, chẳng lẽ chúng ta phải đi lên núi?" Búp Bê đeo một cái ba lô to đùng trên vai, nàng nhìn xung quanh, phát hiện đằng trước cũng chỉ có một con đường, mà con đường này hiển nhiên là dẫn lên trên núi.
"Đúng vậy, chúng ta sẽ lên núi." Vương Siêu gật đầu một cái, sau đó giơ ngón tay chỉ vào một ngọn núi nhìn ra rất cao, "Ở trên núi có một thôn làng, nơi đó có không ít người cư ngụ, nhưng nơi này muốn sửa đường lên núi rất khó, cần phải có rất nhiều tài chính. Nghe nói chính phủ bảo những người đó dời ra ngoài, nhưng đa số không muốn chuyển đi, thế là nơi này vẫn có người ở, sinh hoạt rất gian khổ, những đứa trẻ muốn đến trường cũng không dễ dàng, bởi vì trên cơ bản không có giáo viên nào có thể ở lâu trên núi được."
"Vương hội trưởng, nếu là vậy, cách dạy học trong thời gian ngắn của chúng ta cũng không thể nào giải quyết vấn đề căn bản thì phải?" Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
"Ninh tiểu thư, năng lực chúng ta có hạn, muốn giải quyết vấn đề căn bản rất khó, nhưng nói như thế nào thì cũng nên để cho những đứa bé kia hiểu biết một chút thế giới bên ngoài, để cho bọn hắn có chút hướng tới, tiếp đó cho bọn hắn một chút động lực bước ra nogài, ta cảm thấy như vậy đối bọn hắn cũng là chuyện tốt." Vương Siêu thở dài, "Ta đã nghiên cứu một ít tình huống nơi đây, đối bọn hắn mà nói, muốn cải biến hiện trạng thì phải thay đổi quan niệm. Rất nhiều quan niệm của người lớn không cách nào cải biến được, chỉ mong chúng ta có thể thay đổi ý nghĩ của những đứa trẻ kia."
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, nàng đại khái đã hiểu ý của Vương Siêu.
"Tốt, mọi người nghỉ ngơi mười phút, tiếp đó chuẩn bị lên núi." Bây giờ, Vương Siêu lại hô một câu, tất cả mọi người đã xuống xe, mà xe buýt đã quay đầu rời đi.
"Oa, ta cảm giác mình không cách nào leo lên được!" Búp Bê lộ ra vẻ mặt như ăn phải mướp đắng, "Ta lỡ mang đồ quá nhiều rồi."
Thật ra không chỉ có mỗi một mình nàng mang đồ nhiều, những người khác cũng giống như vậy, mỗi người đều mang một cái ba lô lớn trên lưng.
Trước đó Vương Siêu đã có dặn dò đừng mang theo vali hành lý, bởi vì không thể kéo theo được, cho nên mỗi người đều mang theo ba lô, hơn nữa đều ba lô cỡ cực lớn.
"Hội trưởng à, tại sao ngươi lại không nói rõ ràng cho chúng ta biết chứ? Nếu như sớm biết là muốn leo núi thì ta đã không mang nhiều đồ như vậy rồi."
"Đúng vậy đó, như vậy ta cũng sẽ mang ít quần áo lại, cả sách nữa, ta còn mang theo rất nhiều sách, vô cùng nặng!"
Có người bắt đầu phàn nàn, những người khác cũng lên tiếng oán trách.
"Nếu như ta nói rõ ràng thì sợ là các ngươi sẽ không tới." Vương Siêu nói rất thẳng thắn, "Bây giờ cũng đã tới đây rồi, mọi người khẽ cắn răng là có thể vượt qua. Hơn nữa ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết, nếu như leo núi mà các ngươi còn chịu không được, như vậy tới trên núi thì điều kiện sẽ càng gian khổ, chỉ sợ các ngươi sẽ chịu đựng không nổi."
Dừng một chút, Vương Siêu lại nói: "Được rồi, mọi người cũng đừng phàn nàn nữa, muốn mắng ta cũng được, nhưng xe buýt đã đi rồi, hôm nay các ngươi cũng không cách nào trở về trong thành phố, cho nên lựa chọn duy nhất của chúng là đi lên núi, nếu không thì các ngươi sẽ phải qua đêm ở vùng hoang vu dã ngoại này."
Mặc dù đám người nhìn qua vẫn còn có chút oán giận, nhưng bọn hắn cũng biết Vương Siêu nói không sai, hiện tại, bọn hắn đã không còn đường rút lui, có người thử nhìn xung quanh một chút, bốn phía hoang vắng, ngoại trừ lên núi thì không có lựa chọn nào khác.
"Thật ra mọi người không cần quá lo lắng, cũng chỉ có vài cây số đường núi mà thôi, chúng ta có thể đi lên." Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng khuyên giải, sau đó nàng đeo ba lô xung phong đi trước.
Có nàng dẫn đầu, lập tức có người đuổi kịp, Hạ Thiên đương nhiên không cần phải nói, Búp Bê cũng nhanh chóng theo sau, Vương Siêu thì không lập tức đi theo, hắn chờ những người khác bắt đầu di chuyển thì mới đi ở phía sau cùng, là hội trưởng, hắn phải đảm bảo không có người tụt lại phía sau.
Cũng không phải hắn sợ người chạy, mà nếu bị bỏ lại ở nơi như vậy rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nhưng sau khi đi được nửa giờ thì bắt đầu có người không chịu nổi.
"Đây là gì địa phương rách nát gì vậy, ta không đi nữa!" Một nam nhân đột nhiên ném ba lô xuống đất, đồng thời đặt mông ngồi xuống, trông có vẻ rất tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận