Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2291. Từ khi sinh ra tới giờ chưa có ai dám nói với ta như thế

Lúc Trầm đại thiếu vừa ngã ra ngoài, trực tiếp bay lên trời từ cửa phòng khách, giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung đẹp mắt, ngã xuống cầu thang trên hành lang.
Vừa hay, trên lầu có mấy người trẻ tuổi đi xuống, bị cảnh Trầm đại thiếu đột nhiên ngã xuống làm cho sợ hết hồn.
"Tiên sư nó, ngươi đang tìm đường chết phải không." Một thiếu niên u ám đang đi về phía trước không khỏi quát mắng một câu.
Lồng ngực của Trầm đại thiếu vốn đã đè nén lửa giận, nghe có người mắng hắn, chẳng khác gì châm dầu vào lửa, vào lúc này liền nổ: "Mẹ nó, ngươi nói ai tìm đường chết!"
"Ta nói ngươi đó." Thiếu niên u ám ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt liếc nhìn bằng nửa con mắt, khắp khuôn mặt không hề che giấu chút vẻ xem thường nào: "Ngươi có ý kiến à?"
"Con mẹ nó,... Ể?" Trầm đại thiếu giơ tay liền vung một bạt tai, kết quả lại tự vả vào mặt của chính mình, lúc này hắn mới nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên u ám, lập tức bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch: "Vương, Vương, Vương... A!"
"Chó ngoan, sủa hay lắm." Thiếu niên u ám nhếch miệng và cười một tiếng, nhét tay vào trong miệng Trầm đại thiếu, tóm chặt răng cửa rồi bất ngờ bẻ gãy, "Đáng tiếc, phát âm có chút vấn đề, còn thích cản đường."
"Nếu không phải nể mặt cha ngươi, thì ta nhất định phải chém ba chân của ngươi." Thiếu niên u ám tung một cước đạp ngã Trầm đại thiếu sang một bên, không thèm đếm xỉa tiếng kêu thảm của hắn, trực tiếp sải bước xuống lầu.
Thời điểm đi ngang qua một phòng khách ở lầu dưới, hắn bỗng dưng nghe được một câu phê bình liên quan tới thập công tử của Kinh thành, tâm tình cực kỳ khó chịu, bởi vì bây giờ hắn chính là kẻ đứng đầu trong thập công tử của Kinh thành, mặc dù hắn rất khinh thường những tên còn lại trong bảng xếp hạng này, nhưng lại không cho phép người ngoài xen vào.
"Các ngươi tính là thứ gì, cũng xứng đàm luận thập công tử của Kinh thành?" Thiếu niên u ám nghiêng người liếc nhìn gian phòng khách kia, phát hiện bên trong có một nam một nữ đang ngồi, nam tướng mạo thường thường, nữ thì lại là tuyệt sắc giai nhân, dù hắn tự xưng không hề hứng thú với sắc đẹp, nhưng cũng không khỏi nhìn chăm chú.
Mỹ nữ tuyệt sắc đương nhiên là A Cửu, nàng vốn chỉ là không ưa tính khí hẹp hòi của Trầm đại thiếu, không có bản lãnh gì mà lúc nào cũng ăn nói ngông cuồng, không khỏi phát ra một câu cảm khái, không nghĩ tới lại đụng phải người tương đối nghiêm túc.
A Cửu nhìn thiếu niên mày kiếm mắt sáng và mang theo một luồng u ám này, khiến người ta rất khó chịu, liền nói: "Thập công tử của Kinh thành vốn là do người bình bầu ra, nên đương nhiên là mỗi người đều có thể bình luận, đâu ra cái gì mà xứng hay không xứng?"
"Ta nói không xứng là không xứng." Thiếu niên u ám lạnh lùng nhìn A Cửu, lắc đầu nói: "Bởi vì ta rất ghét."
Hạ Thiên nhìn người này rất là khó chịu, lười biếng nói: "Vợ ta muốn nói gì thì nói đó, không tới phiên đồ ngu nhà ngươi nói cái gì mà thích hay không thích, tốt nhất là ngươi mau cút đi, bằng không thì ta sẽ đánh ngươi."
"Đánh ta sao?" Thiếu niên u ám giống như là đã nghe được câu nói buồn cười nhất trên đời, khoa trương ôm bụng cười to: "Vương Khiếu Thiên ta từ khi sinh ra tới nay, và từ xưa tới giờ chưa từng có ai dám nói với ta như vậy cả, ngươi là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng."
Lời này vừa nói ra, các thực khách trong phòng ăn bỗng nhiên đứng dậy và kinh hô, hiển nhiên là biết thiếu niên này là ai.
"Vương Khiếu Thiên? Hắn nói hắn là Vương Khiếu Thiên hả?"
"Vương Khiếu Thiên là ai vậy, ngươi kích động như thế làm gì."
"Lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói qua, đứa trẻ thiên tài năm đó."
"Ta nhớ ra rồi, yêu nghiệt mười hai năm trước của Vương gia, một kỳ tài thương mại, lúc sáu tuổi là đã kiếm được mấy trăm triệu."
"Năm đó người kia bảy tuổi liền luyện ra nội kình, sau đó đi khiêu chiến Lý gia đại thiếu gia?"
"À, ta cũng nhớ rồi, hiện tại hắn chính là kẻ đứng đầu thập công tử của Kinh thành đây mà."
"Nghe nói hắn rất hung ác, động một chút là mang người ta về nhà để giày vò, e là cặp tình nhân trẻ tuổi kia sẽ gặp rắc rối."
"Chuyện này ta cũng biết, có một nam tử chỉ lườm hắn một cái, là đã bị mang về nhà đánh tới một tháng."
"..."
Nghe người chung quanh nghị luận, A Cửu cũng dần dần có chút ấn tượng, mười hai năm trước nàng và Y Tiểu Âm còn hay ở Kinh thành, lúc đó Y Tiểu Âm còn là một trong bốn đóa danh hoa trong truyền thuyết ở kinh đô.
Năm đó Lý gia vẫn còn đang ở thế cực kì hưng thịnh, mặc dù Vương gia cũng là gia tộc lâu đời, nhưng lại bị Lý gia chèn ép, mãi đến tận lúc Vương Khiếu Thiên bất ngờ xuất hiện.
Vương Khiếu Thiên cũng là một thiên tài, cho dù là ở phương diện nào đều có được thiên phú của một yêu nghiệt, vào lúc năm sáu tuổi liền mang theo toàn bộ Vương gia giết ra khỏi sự phong tỏa của Lý gia, nhưng đáng tiếc Lý gia cũng không phải là hạng xoàng, trực tiếp mặt dày cử chiến lực mạnh nhất ra nghiền ép Vương Khiếu Thiên, kể từ đấy đứa trẻ thiên tài này liền mai danh ẩn tích. Không ngờ rằng sau mười hai năm trời lại xuất hiện, hơn nữa còn trở thành kẻ đứng đầu thập công tử của Kinh thành, cũng thật là mỉa mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận