Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3594: Đúng là không có lễ phép gì cả

“Cái này… không liên quan đến ta.”
Lâm Phái Thu hoảng hốt, vội phủi sạch: “Các ngươi có thể làm chứng cho ta mà, điều này tuyệt đối không liên quan đến ta.”
“Cũng không nhất định.” Từ Côn Luân hừ lạnh một tiếng, thuận miệng nói: “Cũng có thể là do ngươi ra hậu viện hạ độc trước, sau đó đến phòng khách mới bị Hạ Thiên phát hiện.”
Tề Ngữ Thi lập tức đứng dậy, nói với A Cửu: “Chúng ta đến hậu viện xem thử, có gì về sau hãy nói.”
“Đi thôi.” A Cửu nhẹ gật đầu, sau đó kéo Hạ Thiên đến hậu viện.
Y thuật Hạ Thiên vô địch thiên hạ, chỉ cần người còn chưa ngỏm, lúc nào cũng có thể sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm để cứu trở về.
Bạch Tiêm Tiêm không chút do dự, lập tức theo sát đằng sau.
Từ Côn Luân suy nghĩ một chút, sau đó đánh Lâm Phái Thu một chưởng, đánh nàng ta ngất xỉu, tiện tay ném vào một góc hẻo lánh trong phòng khách.
Hậu viện Tề gia.
Đây là một tòa biệt thự độc lập, phòng không ít, chỉ có một gian chính giữa, chẳng những cửa sổ đóng chặt, bên trên còn vẽ đầy phù triện.
Bốn góc nhà còn đặt một cái đỉnh nhỏ cỡ chừng bàn tay, bên trong dư hương lượn lờ, hiển nhiên vừa mới đốt xong thứ gì đó.
Ngoài viện có hai bảo tiêu canh giữ, còn có mấy người hầu làm nhiệm vụ chăm sóc.
Nhìn thấy đám người A Cửu đến, những người này lập tức tản ra hai bên.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Tại sao không mở cửa sổ ra?” A Cửu liếc qua, lâp tức khó chịu, quát lớn với những người này: “Ta không phải nói các ngươi tranh thủ dọn sạch đám lộn xộn đó sao?”
“Hồi gia chủ.” Lão quản gia hơi do dự nói: “Bệnh của lão gia không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không được dính gió, là Tình Hạc đạo trưởng bảo chúng ta…”
Tình Hạc đạo trưởng vốn là đạo sĩ Bích Tiêu Quán ngoài thành Phù Lương, là bạn cũ nhiều năm của Tề lão gia tử, tục truyền đạo thuật thông thần, cho nên đã sớm được trưởng bối trong tộc mời đến cầu phúc cho Tề lão gia tử, thuận tiện điều trị bệnh tình luôn.
Đáng tiếc, sau khi A Cửu đến, liếc nhìn một cái lập tức phát hiện đây là một người lừa đảo, vội cho người đuổi ông ta đi.
Lúc đó cũng có một số người trong tộc kín đáo phê bình, bởi vì uy vọng của lão đạo sĩ rất cao, nhưng sau khi A Cửu thi triển y thuật, giúp cho sức khỏe của Tề lão gia tử tốt lên, những người kia mới chịu từ bỏ suy nghĩ.
Tề lão gia tử biết thời gian của mình không còn nhiều, Tề gia lại minh mạnh ám nhược. Nếu không có một ngoại viện hữu lực, sau khi ông chết, Tề gia sẽ bị những thế lực khác chia cắt.
Đúng lúc này, A Cửu đã xuất hiện.
Nhất là sau khi từ miệng của Tề Ngữ Thi biết được tình huống của A Cửu, ông quyết định thật nhanh, trực tiếp tuyên bố trao lại chức gia chủ cho A Cửu.
Người của Tề gia cũng không có ý kiến, ngược lại Tình Hạc đạo trưởng lại ghi hận trong lòng, mượn uy vọng của mình ở Phù Lương và Tề gia, thỉnh thoảng phân cao thấp với A Cửu.
“Mở cửa sổ ra.” A Cửu giận dữ quát lớn một tiếng, vô cùng bất mãn: “Lão già lừa đảo kia đến lúc nào thế? Không phải ta đã bảo lão ta biến xa một chút sao?”
“Ngươi nói cái gì? Cái gì biến hay không biến? Đúng là không có lễ phép gì cả.” Một tiếng quát to từ xa vọng đến.
Chỉ thấy hơn mười bóng người khí thế hung hăng chạy đến, vừa lúc nghe được A Cửu nói.
Đi đầu là một nam nhân trung niên bụng phệ, thái độ hung thần ác sát, lạnh lùng nói: “Tình Hạc đạo trưởng là bạn cũ của lão gia tử, có giao tình sáu mươi năm. Ngươi một câu bảo người ta biến, người khác còn tưởng rằng Tề gia ta không biết cấp bậc lễ nghĩa, không thèm nói đạo lý chứ.”
Lúc này, một lão đạo sĩ tóc trắng tươi cười bước đến, tiên phong đạo cốt cười nói: “Cháu trai suy nghĩ nhiều rồi, bần đạo không ngại đâu. A Cửu cô nương cũng là vì suy nghĩ cho sức khỏe của Thanh Nham lão hữu mà thôi. Nàng ấy là bác sĩ, không tán đồng phương pháp đạo thuật của bần đạo cũng là chuyện rất bình thường.”
“Ngươi nghe không, Tình Hạc đạo trưởng rộng lượng như vậy, ngươi còn không mau xin lỗi lão nhân gia.” Nam nhân trung niên quát to với A Cửu.
Vẻ mặt A Cửu vô cùng nghi hoăc đánh giá người kia: “Ngươi là ai?”
Tề Ngữ Thi thấy người này, không khỏi kinh ngạc lên tiếng: “Tề Ngọc Khôn, ngươi về khi nào vậy? Ngươi còn mặt mũi nào mà quay về thế?”
Nam nhân trung niên hung thần ác sát tên Tề Ngọc Khôn, chính là trưởng tử của Tề lão gia tử, nhưng tính tình ngang bướng, làm nhiều việc ác.
Hơn hai mươi năm trước, ông ta đã phạm vào một sai lầm lớn. Ban đầu, Tề lão gia tử đã trói ông ta lại, định dùng gia quy xử trí, kết quả không biết là ai đã lén lút thả ông ta đi, từ đó không còn nghe thấy tin tức nữa.
Nghe nói ông ta bỏ trốn ra hải ngoại, làm mấy chuyện giết người phóng hỏa. Tề lão gia tử tức giận đến mức tuyên bố khai trừ ông ta ra khỏi tộc, đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Nhưng vạn lần không nghĩ đến bây giờ người này lại trở về, hơn nữa trước đó còn không hề có chút phong thanh.
“Ha ha, tứ muội, tại sao ngươi lại nói như vậy, ta nói thế nào cũng là đại ca ruột của ngươi mà.” Tề Ngọc Khôn cười ha hả, nhưng mắt không hề có ý cười: “Sức khỏe của cha không tốt, ta đương nhiên phải quay về chăm sóc. Nếu chẳng may cha chết, không có trưởng tử ta thì làm sao mà đưa ma?”
Tề Ngữ Thi lạnh giọng nói: “Ngươi đã sớm bị trục xuất khỏi Tề gia, Tề gia chúng ta bây giờ hoàn toàn không có người như ngươi.”
“Ha ha, năm đó chẳng qua lão gia tử chỉ nhất thời nói nhảm mà thôi.” Tề Ngọc Khôn cuồng ngạo nói: “Hơn nữa, lão gia tử đã tha thứ cho ta, chính cha bảo ta quay về. Nếu ta không về, thật không biết Tề gia sẽ bị các ngươi lãng phí thành cái gì nữa, lại để cho một nữ nhân khác họ làm chủ. Con mẹ nó, đúng là sự sỉ nhục.”
Nói xong, ánh mắt của ông ta hiện lên sự oán độc, nhìn chằm chằm A Cửu.
Tề Ngữ Thi trịnh trọng, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “A Cửu làm gia chủ là quyết định của cha. Lúc đó, thúc bá trưởng bối trong tộc, còn có nhị ca đều có mặt, không đến lượt ngươi hoài nghi Ngươi cũng không có tư cách chất vấn.”
“Hừ, ta cũng không phải không biết bệnh của cha.” Tề Ngọc Khôn mỉm cười, giữa hai hàng lông mày vẫn không che giấu được sự cuồng ngạo: “Đầu óc của cha đã sớm hồ đồ rồi. Ông ấy còn có thể đưa ra quyết định gì chứ. Tính cách nhị đệ mềm yếu, các trưởng bối bị các ngươi hù dọa, đương nhiên cho phép các ngươi nói gì cũng được, làm gì cũng được.”
Đột nhiên, giọng điệu của ông ta trở nên cao vút, chỉ vào A Cửu và Tề Ngữ Thi: “Nhưng, bây giờ thì khác. Tề Ngọc Khôn ta đã trở về, Tề gia không dung được đám nữ nhân các ngươi làm loạn. Loại gia chủ như thế, Tề Ngọc Khôn ta không nhận.”
Đám người đi sau cũng như hung thần ác sát, lập tức kêu gào lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận