Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2706: Đương nhiên là có việc rồi

Một lát sau, thảo luận biến thành cãi lộn, mắt thấy mọi người sắp đánh nhau.
Lúc này, một tiểu đạo đồng đứng trước đại điện cao giọng quát to: “Chưởng giáo Trùng Dương cung đến.”
Nghe tiếng quát, Nhậm Đạo Phưởng cùng với một đám Toàn Chân đệ tử từ đằng sau bước ra.
“Xin chào Nhậm chưởng giáo.”
Tuy đám tán tu kia có không ít ý kiến đối với Nhậm Đạo Phưởng, nhưng khi nhìn thấy Chân nhân, bọn họ vẫn cung kính hành lễ.
“Mọi người miễn lễ, không cần khách sáo.”
Nhậm Đạo Phưởng chậm rãi bước đến đại điện, mặt hướng chúng tán tu, ôn hòa nói: “Bần đạo thẹn với chức Chưởng giáo Trùng Dương cung, gần ba mươi năm bế quan thanh tu không hỏi tục vụ. Hôm qua, ta mới xuất hiện, trùng hợp đại hội Ẩn Tiên diễn ra, cho nên ta không muốn bỏ lỡ, làm càn một lần, vượt khuôn di chuyển địa điểm tổ chức đại hội đến đại điện Trùng Dương cung, mong các vị đừng trách. Năm nay, định mức cung cấp đan dược linh khí cho các vị sẽ tăng gấp đôi, để tỏ lòng áy náy của bần đạo đối với mọi người.”
Nói xong, Nhậm chưởng giáo khoát tay với đệ tử đằng sau.
Hơn mười Toàn Chân đệ tử cầm khay lớn, bên trên có linh khí và đan dược đưa đến tay chúng tán tu.
Một đám tán tu không khỏi nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể oán thầm, ngươi nói hay như thế, cấp bậc lễ nghĩa cũng làm đến mức này, ai còn dám có ý kiến.
Nhậm chưởng giáo im lặng vài giây, thấy không ai có ý kiến, ho khan hai tiếng, nói tiếp: “Các vị đạo hữu đều là nhân kiệt nhất thời, về sau Tu Tiên Giới còn phải dựa vào sự cố gắng của các vị. Đại hội Ẩn Tiên lần này sẽ thương lượng về chuyện linh mạch trên trái đất, đồng thời cũng muốn nghiên cứu thảo luận một chút về tương lai Tu Tiên Giới. Nhưng nhiều người nhiều miệng, để nâng cao hiệu suất, chi bằng mọi người đề cử một vị đại diện cùng với bần đạo tiến vào đại điện thương lượng, như thế nào?”
Đây là chuyện đương nhiên rồi. Đại hội Ẩn Tiên trước đó cũng có quá trình như thế. Dù sao, có đến mấy trăm nghìn ẩn tu tham gia đại hội, nhiều người đến như vậy, ngươi một câu ta một câu, đoán chừng đến trời tối cũng không đạt thành nhận thức chung.
Nếu đã sớm có quy củ, quá trình chọn ra người đại diện cũng không diễn ra quá lâu, thậm chí mọi người còn ngầm thương lượng xong, rất nhanh mười đại diện đã được cử ra.
Bên trong mười người này, già trẻ nam nữ đều có đủ.
Nhậm Đạo Phưởng vô cùng khách sáo mời mười đại diện tán tu vào trong đại điện, những tán tu còn lại cũng không rời đi, dựa theo số ghế đã phân phát mà ngồi xuống. Dù sao, trong điện ngoài điện cũng không cách nhau quá xa, người bên trong thương lượng chuyện gì, bọn họ cũng có thể dự thính.
Đương nhiên, không muốn nghe thì cứ hấp thu linh khí và đan dược, sau đó ngồi xuống tiêu hóa ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, tại thiên phòng đằng sau đại điện, Trương Minh Đà, Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần đều có mặt, chỉ không thấy Hạ Thiên đâu.
“Hạ Thiên đâu?” Trương Minh Đà hỏi: “Nó đi đâu rồi?”
Ninh Nhụy Nhụy đáp: “Ta cũng không biết nữa. Vừa rồi ăn sáng xong, hắn bỗng nhiên đi đâu mất, ta còn tưởng rằng hắn đi tìm bá bá chứ.”
“Anh rể không phải đã nhìn trúng tiểu đạo cô tỷ tỷ nào đó rồi chứ? Bây giờ hắn đang đi đùa bỡn người ta.” Thạch Thuần cười nói.
“Không thể nào đâu.” Trương Minh Đà lắc đầu: “Ta đã sớm nhìn thấy đạo cô bên trong Trùng Dương cung, chẳng có ai xinh đẹp. Nó để ý đến mới là lạ.”
Ninh Nhụy Nhụy im lặng. Vị đại sư phụ này có vẻ cũng là một lão sắc lang, người bình thường ai sẽ rảnh rỗi đến mức đi nhìn hết toàn bộ đạo cô trong Trùng Dương cung một lần chứ.
“Thế thì không biết anh rể đi đâu.” Thạch Thuần lắc đầu: “Nếu không, để ta đi tìm hắn.”
“Được rồi, không cần tìm nó đâu.” Trương Minh Đà thản nhiên nói: “Nó là người biết nặng nhẹ, có thể nó đang đi làm chuyện gì đó. Khi cần, nó sẽ tự xuất hiện.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng có suy nghĩ này. Cách làm việc của Hạ Thiên nhìn qua thì có vẻ không đáng tin cậy, nhưng thật ra trong lòng hắn luôn có phương pháp ứng đối của mình. Có đôi khi, suy nghĩ và cách làm của hắn khác với người bình thường, nhưng sau đó thường chứng minh được cách làm của hắn là đúng.
Tuy nhiên, lần này Trương Minh Đà và Ninh Nhụy Nhụy rất có thể đã đoán sai. Bởi vì Hạ Thiên không đi xử lý chuyện quan trọng nào cả, hắn đang bị một nữ nhân cầm ô giấy dầu cản đường.
“Hạ Thiên, ngươi còn nhớ ta không?” Ô giấy dầu hạ xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, mỉm cười hỏi hắn.
Hạ Thiên nhìn nữ nhân này, lười biếng đáp: “Chẳng nhớ. Ngươi là ai?”
“Cái bệnh hay quên này của ngươi nặng quá rồi đấy.” Nữ nhân cầm ô giấy dầu hơi tức giận: “Ngươi nhanh như vậy đã quên mất người ta, là vì ta không đủ xinh đẹp hay là do ngươi quá bạc tình.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bớt làm bộ đi, có việc thì nói, không việc thì biến, đừng để ta đánh ngươi.”
“Đương nhiên là có việc rồi.” Nữ nhân cầm ô giấy dầu cười nói: “Ta đến là để cứu ngươi một mạng. Nếu bây giờ ngươi đến đại điện Trùng Dương cung, ngươi rất có thể sẽ chết, đồng thời còn hại chết những người khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận