Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4284: Cũng là một tên ngốc không tiếp thu bài học

“Bổn công tử sẽ không chết đâu.” Bạch Hạc Thần Quân nghiến răng, thừa dịp sinh cơ còn chưa đoạn tuyệt, móc một bình đan dược từ trong ngực ra, nhìn cũng không thèm nhìn mà rót vào trong miệng. Tiếp theo, mắt của hắn nổi lên ánh sáng màu vàng, vết thương trên người cũng dùng tốc độ cực nhanh khép lại.
“Có đúng như vậy không? Nhưng ngươi vẫn chết chắc.”
Hạ Thiên nhếch miệng. Hắn chẳng những thích giúp người ta hoàn thành ước vọng, mà còn thích làm người ta mất mặt.
Ngươi nói không chết được, ta lại càng muốn ngươi chết.
“Đây chính là bất tử kim đan Chiếu Tiên Đan mà sư phụ của bổn công tử luyện chế ra được.”
Bạch Hạc Thần Quân quả nhiên khôi phục lại sinh cơ một cách nhanh chóng, trái tim bị phá nát một lần nữa ngưng tụ lại: “Chỉ cần sinh cơ còn chưa đoạn tuyệt hẳn, ta có thể khởi tử hồi sinh, khôi phục lại nguyên dạng.”
Khi nói chuyện, gương mặt của hắn lộ ra sự ngạo nghễ. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Có phải ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đúng không?”
“Không thể tưởng tượng nổi cái đầu ngươi đấy.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Mấy chuyện khởi tử hồi sinh này, ta đã sớm làm được từ lâu, cũng chẳng cần đan dược, chỉ cần một cây ngân châm là được.” Bạch Hạc Thần Quân cảm giác mình đã khôi phục hoàn toàn, không khỏi cười nhạo một tiếng: “Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi có chút bản lãnh. Vừa rồi là do bổn công tử coi thường ngươi mới bị trúng chiêu của ngươi. Nhưng tiếp theo chính là tận thế của ngươi, bổn công tử sẽ không chủ quan nữa.”
Hạ Thiên nói thẳng: “Ngươi thua là bởi vì ngươi quá cùi bắp, cũng chẳng liên quan gì đến coi thường hay không.”
“Làm càn.” Bạch Hạc Thần Quân tức đến mức trán nổi gân xanh. Hắn nhặt lại thanh kiếm từ dưới đất lên nhưng lần này đã có kinh nghiệm, hắn tăng thêm mấy tầng cương khí cho mình, bên ngoài cơ thể thậm chí còn lồng thêm một lớp hộ giáp màu trắng: “Nếu không giết ngươi, bổn công tử còn mặt nũi nào ở lại liên minh nữa chứ.”
“Không cần ở nữa, bởi vì ngươi đã chết.” Hạ Thiên cười nói.
“Đúng là buồn cười. Bây giờ bổn công tử sẽ cho ngươi biết, loại sâu kiến vực ngoại như các ngươi khác biệt với tu sĩ liên minh tu tiên chúng ta bao nhiêu.”
Bạch Hạc Thần Quân thả người nhảy lên, quay lại lưng con linh hạc kia, sau đó khống chế linh hạc phóng nhanh đến chỗ Hạ Thiên.
“Quậy còn chưa đủ sao?”
Phù Diêu Tiên Tử nhìn đến phát chán. Nàng bước đến trước người Hạ Thiên, trực diện ngăn cản xung kích của Bạch Hạc Thần Quân: “Chồng của ta đã hạ thủ lưu tình với ngươi, ngươi đừng có tự tìm đường chết nữa.” “Phù Diêu Tiên Tử, ngươi tốt nhất nên tránh ra. Bằng không, đừng trách bổn công tử giết ngươi cùng một chỗ.” Bạch Hạc Thần Quân hiển nhiên cũng nhận ra Phù Diêu Tiên Tử, liền lạnh lùng quát một câu: “Người tự tìm đường chết là các ngươi. Thời đại đã thay đổi rồi, ngươi còn tưởng rằng ngươi là của một vạn năm trước sao? Là Phù Diêu Tiên Tử có thể quát tháo một phương?”
“Mới trôi qua có một vạn năm mà các ngươi đã cho rằng ta là cừu non mặc cho người ta ức hiếp?” Ánh mắt Phù Diêu Tiên Tử ngưng lại, lộ ra sự tức giận.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Phù Diêu Tiên Tử, không cần thiết phải tức giận với một người chết.”
“Đúng, ngươi đã là một người chết.” Bạch Hạc Thần Quân ngồi trên linh hạc vọt đến trước mặt Hạ Thiên, kiếm trong tay cũng vượt qua Phù Diêu Tiên Tử đâm thẳng vào ngực hắn. Trong khoảnh khắc này, hắn chợt nhớ đến chuyện vừa nãy, không khỏi giật mình, vô thức muốn thu kiếm lại nhưng đã muộn.
Quả nhiên, hắn kinh ngạc phát hiện, không biết từ lúc nào, thanh kiếm này đã xuyên qua lồng ngực của hắn một lần nữa.
“Sai lầm tương tự, tại sao ngươi lại phạm hai lần chứ?” Hạ Thiên lắc đầu, có chút trào phúng: “Ngươi cũng chỉ là một tên ngốc không tiếp thu bài học mà thôi.”
Lần này, Bạch Hạc Thần Quân ngay cả lấy đan dược ra cũng không có, ánh mắt nhanh chóng mất đi thần thái, từ trên lưng linh hạc ngã xuống đất.
Đám người kia sợ ngây người, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Rất nhanh, hán tử không lông mày đã lặng lẽ chạy trốn.
Có thể là sợ bị liên lụy, bốn người kia cũng lặng yên rời đi.
Vù.
Linh hạc rít lên một tiếng, vỗ cánh xông về phía Hạ Thiên.
“Chỉ một con ngỗng, la lối cái gì?” Hạ Thiên khẽ vươn tay tóm lấy cổ linh hạc, giống như Hulk quăng Loki, vung vẩy con linh hạc mấy lần.
Linh hạc lập tức bị ngã đến thất điên bát đảo, miệng phun máu tươi.
Rất nhanh, ánh mắt của nó toát lên sự cầu khẩn, phát ra tiếng cầu xin tha thứ.
“Đây chính là linh hạc, không phải ngỗng.” Phù Diêu Tiên Tử cười nói với Hạ Thiên: “Có thể ngày đi vạn dặm, còn có thể nhảy vọt bên trong khe nứt thời không, đây chính là phương tiện giao thông không tệ trong liên minh.”
Hạ Thiên lập tức buông lỏng tay ra, hờ hững nói: “Có đúng như vậy không? Vậy thì cứ giữ lại.”
“Ồ.”
Con linh hạc kia do dự một chút, sau đó quỳ gối sát trước mặt Hạ Thiên.
“Cái này là nhận chủ à? Con linh hạc này xương cốt mềm như vậy sao?”
Bách Thiên Lang nhìn thấy cảnh này, cảm giác tam quan của mình có chút bị khiêu chiến. Đồng thời hắn cũng nhận ra, thật ra liên minh tu tiên cũng giống như những chỗ khác, vẫn là pháp tắc cá lớn nuốt cá bé.
Hạ Thiên đỡ Phù Diêu Tiên Tử nhảy lên lưng linh hạc.
Hình thể linh hạc to lớn, lưng gần bằng cả một sân bóng rổ, bên trên còn xây dựng một cái đình với một gian phòng cực kỳ sang trọng, còn có ba hầu gái xinh đẹp.
“Hoan nghênh công tử trở về.” Gương mặt ba hầu gái kia không hề có chút ngoài ý muốn, khom mình hành lễ với Hạ Thiên và Phù Diêu Tiên Tử.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không phải công tử của các ngươi, không cần hoan nghênh ta.”
Ba hầu gái kia cũng không có phản ứng quá lớn, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên. Phù Diêu Tiên Tử nhìn thoáng qua ba hầu gái này, sau đó phát hiện ra vấn đề: “Các nàng hẳn đã bị Bạch Hạc Thần Quân hạ lạc ấn xuống thần thức, ép buộc các nàng phục vụ người tiến vào gian phòng này vô điều kiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận