Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2217. Thực sự cho rằng ta sợ ngươi sao?

Cô bé kia thuần thục trốn dưới giường, nhắm mắt lại, đồng thời lấy hai tay bịt kín lỗ tai, mặc dù có hơi hoảng sợ nhưng cố nén không lên tiếng.
“Này người quái dị, loại súng này vô dụng với ta, ngươi vẫn nên tỉnh lại đi.” Hạ Thiên nằm ở trên giường, căn bản lười chuyển động, thuận miệng cảnh cáo nói: “Bình thường, người nào dám dùng súng chĩa vào người ta thì hậu quả đều rất thảm.”
Nói xong, bỗng nhiên phong cách nói chuyện của Hạ Thiên thay đổi: “Nhưng, vợ Băng Băng nói cho ta biết, làm việc nhất định phải nói đạo lý. Vợ thần tiên tỷ tỷ cũng đã nói với ta rằng tốt nhất là lấy lý thu phục người, cho nên con người của ta thích nhất là giảng đạo lý. Bây giờ ngươi chỉ cần ném khẩu súng đi, sau đó tự tát mình một trăm cái, ta có thể không so đo với ngươi lần này.”
Nữ nhân trẻ tuổi nghe thấy thì hơi sửng sốt, người này đang nói hưu nói vượn gì vậy, vợ Băng Băng lại còn thần tiên tỷ tỷ gì đó, thật là lộn xộn, không phải là người bị bệnh thần kinh chứ?
“Nhanh tay lên chút, tát xong thì ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.” Hạ Thiên hơi không kiên nhẫn thúc giục.
“Ngươi mẹ nó là đồ đầu óc có bệnh!” Đây là lần đầu tiên nữ nhân trẻ tuổi thấy người bị súng chĩa vào còn phách lối như thế, không khỏi mắng: “Ta không đùa với ngươi, trong tay của ta là súng thật! Không ngại nói lại cho ngươi biết kỹ thuật bắn súng của ta luôn rất nhanh cũng rất chuẩn, ngươi đừng nghĩ tới việc có thể né tránh. Nếu như ngươi không muốn chết, vậy tốt nhất giải thích kỹ về thân phận thật của ngươi, còn có mục đích tới nơi này.”
“Quả nhiên đồ ngu ngốc sẽ không nghe hiểu tiếng người.” Hạ Thiên bĩu môi, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta là người thích nói đạo lý như thế, nhưng các ngươi ép ta ra tay, vậy thì đừng trách ta.”
Nữ nhân trẻ tuổi hung tợn trừng Hạ Thiên: “Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, lập tức giải thích rõ thân phận của ngươi và mục đích ngươi tới nơi này, bằng không thì đừng trách ta đánh bể đầu của ngươi!”
“Vậy ngươi có thể nổ súng.” Hạ Thiên coi thường nói: “Coi thử đến lúc đó người xui xẻo là ai.”
Nữ nhân trẻ tuổi nghe hắn nói như thế, không do dự nữa, lấy ống giảm thanh cho súng ngắn đeo lên, bóp cò về phía Hạ Thiên: “Đây là ngươi tự tìm, đừng trách ta!”
Hưu!
Tiếng súng nhẹ vang, bỗng nhiên nữ nhân trẻ tuổi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ chính nàng, nàng kinh ngạc che lấy cổ tay của mình, súng ngắn rơi trên mặt đất.
“Ta đã sớm nói là súng vô dụng với ta, vì sao ngươi còn muốn thử chứ?” Hạ Thiên xuống giường, chậm rãi đi đến bên cạnh nữ nhân trẻ tuổi kia, nhặt súng ngắn lên, nhẹ nhàng xoa một cái thì súng đã thành sắt vụn, sau đó tiện tay ném vào thùng rác.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?” Nữ nhân trẻ tuổi thật sự sợ hãi, người trước mắt này thật sự rất kinh khủng, không nói đến việc vì sao vừa nãy hắn tránh được đạn, mà đạn còn bị bắn ngược lại vào trên người nàng, làm cho nàng hoàn toàn không cách nào hiểu được.
“Ta là ai, vừa nãy đã nói rồi, ta lười nói lại lần nữa.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Còn có, ta đã nói với ngươi rằng ta không có nửa xu liên quan tới Tiêu gia, đừng lãng phí thời gian đoán mò. Có mấy vấn đề, ta cần ngươi trả lời, đương nhiên ngươi không trả lời cũng được, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Tròng mắt của nữ nhân trẻ tuổi xoay mấy vòng, cân nhắc hoàn cảnh trước mặt, đành phải chịu thua: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ngươi bắt cô bé này từ đâu?” Hạ Thiên đưa tay kéo tiểu cô nương từ dưới giường, lười biếng hỏi: “Đừng nói dối, không cần phải làm vậy, ta nhìn ra được.”
Nữ nhân trẻ tuổi cắn môi: “Cái này ta cũng không rõ, ta mua được từ trong tay người khác.”
Hạ Thiên quay đầu nhìn cô bé kia, phát hiện vẻ mặt của nàng không có gì khác thường, giống như không để ý đến việc này. Cô bé cảm nhận ánh mắt của Hạ Thiên, không cho là đúng nói: “Đại bại hoại, ánh mắt của ngươi là sao? Không phải ngươi đang đồng tình với ta chứ, từ nhỏ ta đã bị người khác bắt cóc, đã sớm quen, mẹ ta đối xử với ta tốt nhất, mặc dù thường xuyên lấy máu của ta.”
“Ta thật sự coi Tửu Nhi là con gái của ta.” Vẻ mặt của nữ nhân trẻ tuổi lại có chút kích động, giải thích với Hạ Thiên: “Lấy máu của nàng là do hoàn toàn bất đắc dĩ, ta chỉ là muốn sống mà thôi.”
Hạ Thiên lại hỏi: “Ta hỏi lại ngươi, là ai nói cho ngươi biết lấy máu của nàng thì có thể trị bệnh của ngươi?”
“Chuyện này...” Trên mặt của nữ nhân trẻ tuổi lộ ra vẻ do dự, rõ ràng đang cân nhắc có định nói thật hay không: “Là ta tra được từ trên mạng... Á!”
Ba!
Còn chưa nói hết, Hạ Thiên vung tay cho nàng một cái tát, trong nháy mắt má trái của nàng sưng lên, đau rát.
“Ta đã nói là đừng nói dối, bằng không thì ta sẽ đánh ngươi.” Vẻ mặt Hạ Thiên tùy tiện, nhưng giọng nói có chút khó chịu: “Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì ta sẽ không đánh ngươi.”
“Ta nói thật, nói thật mà.” Nữ nhân trẻ tuổi vội vàng đứng lên: “Ta không có làm càn... Á!”
Ba, ba!
Lúc này, Hạ Thiên đánh vào hai bên, hai bên mặt đều sưng phồng lên, nhưng bên trái sưng to hơn chút, da mặt hơi giống cà chua đã chín, giống như máu bên trong lúc nào cũng có thể sẽ bắn ra.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngươi ra tay lần nữa, ta sẽ trở mặt, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi hả?” Đôi mắt của nữ nhân trẻ tuổi đã sưng thành một đường chỉ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán giận.
“Ngươi có sợ ta hay không, thì có liên quan tới ta sao?” Hạ Thiên ra vẻ không sao cả, lười biếng ngáp một cái: “Được rồi, không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp đâm cho ngươi một châm là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận