Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2652: Chỉ muốn trường sinh bất tử

Ninh Nhụy Nhụy giật mình, lập tức hiểu ra: “Ý của ngươi là, bọn họ đã tự tiện khai thác linh mạch?”
“Nơi này là Chung Nam Sơn.” Thạch Thuần hơi cảm thấy lạ: “Lẽ ra, linh mạch dưới lòng đất phải thuộc về cung Trùng Dương, bọn họ có tư cách khai thác sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ai cũng không có tư cách, cũng không có năng lực. Cho nên, đám người này chỉ thuần túy làm loạn. Bây giờ bọn họ chính là gieo gió gặt bão.”
“Nói hươu nói vượn, miệng phun đầy phân.” Cao đại lão kích động không thôi, mặt đỏ lên chỉ vào Hạ Thiên chửi ầm: “Ẩn tu chúng ta có thù oán gì với ngươi chứ, tại sao ngươi lại vu oan cho chúng ta?”
“Ta không rảnh vu oan cho đám ngớ ngẩn các ngươi, các ngươi cũng chẳng có tư cách để ta vu oan.” Hạ Thiên vẫn bình thản: “Nếu ngươi thích lừa mình dối người, vậy thì ngươi cứ chờ đi. Để xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.”
“A!” Lúc này, người phụ nữ mặc vải thô đang ôm Niệm Tâm bỗng nhiên nhớ đến điều gì, không khỏi la hoảng lên: “Cha nó còn đang ở bên dưới. Nếu thật sự linh mạch dưới lòng đất xảy ra chuyện, ông ấy chẳng phải sẽ… Không được, ta phải đi cứu ông ấy.”
“Lý Tú Thanh, ngươi đang nói bậy bạ gì đó.” Cao đại lão tiến lên định che miệng người phụ nữ mặc áo vải thô: “Cái gì linh mạch dưới lòng đất, nó không tồn tại, ngươi đừng ăn nói lung tung.”
Đây đơn giản chính là một con vịt chết mà còn mạnh miệng. Ninh Nhụy Nhụy không biết rốt cuộc trong đầu Cao đại lão này chứa cái gì nữa. Việc đã đến nước này, ông ta còn muốn che giấu, chẳng biết nói lý gì cả.
Rất nhanh, không ít phụ nữ trong thôn lấy lại tinh thần. Chồng, hoặc con trai của họ đều đang ở bên dưới, lúc này sống chết chưa biết, người nào cũng muốn chui xuống khe hở kia để cứu người thân của mình.
“Tất cả không được phép nhúc nhích.” Cao đại lão rút ra một thanh bảo kiếm hàn quang lòe lòe, ngăn phía trước khe đất, nói với những người phụ nữ đang xông đến: “Ai dám đến, ta một kiếm giết chết người đó. Các ngươi đừng cho rằng ta đang nói đùa.”
“Thôn trưởng Cao, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì?” Người phụ nữ mặc vải thô thật sự không hiểu: “Năm đó, chính ngươi là người đưa ra đề nghị, chỉ cần chúng ta đào một khe hở tiếp cận linh mạch dưới lòng đất, dùng linh khí bên trong linh mạch là có thể hóa giải chứng bệnh điên của chúng ta, còn có thể giúp gia tăng tu vi. Nhưng hơn hai mươi năm qua, chứng bệnh điên của chúng ta chẳng những không ổn, ngược lại càng thêm ỷ vào thuốc của Mạc gia. Tuy nhiên, chúng ta đều không trách ngươi. Bây giờ linh mạch có khả năng đã xảy ra chuyện, người thân của chúng ta còn đang ở bên dưới, ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản chúng ta đi cứu bọn họ.”
“Ông ta đang gạt các ngươi đấy.” Hạ Thiên cười một tiếng: “Chứng bệnh điên của các ngươi chẳng có liên quan gì đến linh khí cả. Ông ta chỉ lừa các ngươi giúp ông ta đả thông con đường dưới lòng đất mà thôi.”
Hạ Thiên nói như thế, một số thôn dân không khỏi sinh lòng hoài nghi. Hơn hai mươi năm qua đi, linh mạch dưới lòng đất không giúp bọn họ tốt hơn bao nhiêu. Nhưng bởi vì bọn họ tin tưởng Cao đại lão, bọn họ mới nghe theo sự sắp xếp của ông ta, không thèm để ý đến lời cảnh cáo của cung Trùng Dương, lén lút đào một con đường thông đến linh mạch dưới lòng đất.
“Đầu óc các ngươi đúng là có vấn đề.” Cao đại lão cũng không biện bạch, quát lớn với thôn dân: “Ta là thôn trưởng, ta đã ở chung với các ngươi hơn ba mươi năm, các ngươi không tin ta lại đi tin một kẻ xa lạ.”
“Hắn không phải người xa lạ, hắn là ân nhân đã chữa khỏi chứng bệnh điên cho chúng ta, là thần y.” Người phụ nữ mặc vải thô vô cùng bình tĩnh, cũng không bị lời nói của Cao đại lão chuyển đi sự chú ý: “Ngươi là thôn trưởng, cũng đã ở chung với chúng ta hơn ba mươi năm. Cho nên chúng ta mới thật sự không hiểu vì sao ngươi lại ngăn không cho chúng ta đi cứu người.”
“Cứu người nào?” Cao đại lão nắm chặt bảo kiếm trong tay, nét mặt dần dần chuyển sang lạnh lùng: “Linh mạch dưới lòng đất tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề nào. Ta thấy các ngươi muốn nhân cơ hội này xuống dưới cướp đoạt linh khí. Ta khổ tâm kinh doanh hơn ba mươi năm, thậm chí không tiếc trúng độc Mạc gia, ta tuyệt không để cho kế hoạch của mình bị hủy trong tay các ngươi.”
Hạ Thiên nói: “Ông ta dường như không cẩn thận mà nói ra rồi.”
“Kế hoạch?”
Không ít thôn dân ngẩn ra. Cái từ này, cho dù ý nghĩa rất rộng, nhưng bất luận nó có ý gì, tất cả đều đại diện cho việc đã sớm có dự mưu.
“Cao thôn trưởng, ngươi nói kế hoạch là có ý gì.” Người phụ nữ mặc vải thô cố nén sự phẫn nộ, lạnh lùng hỏi. Đằng sau bà là hàng trăm các thôn dân tràn ngập nghi hoặc.
Cao đại lão biết mình lỡ lời, nhưng lời đã nói ra rồi, có muốn nuốt lại cũng không được. Ông ta quyết định nói thẳng: “Được, nếu các ngươi đã muốn nghe, lão tử sẽ rộng lòng từ bi nói cho các ngươi biết.”
Nghe xong, rất nhiều người bao gồm người phụ nữ mặc vải thô đều có biểu hiện vô cùng phức tạp. Người này thật sự có vấn đề.
“Hơn ba mươi năm trước, mục đích lão tử đến Chung Nam Sơn chính là vì linh mạch dưới lòng đất. Các ngươi không nghĩ lại vì sao năm đó lão tử lại bỏ qua mấy ngàn vạn thân gia, bỏ rơi vợ con đến cái nơi rách nát này.” Cao đại lão ẩn nhẫn nhiều năm, hiện tại đã có thể nói ra, tâm trạng trong nháy mắt trở nên kích động: “Cái gì là ẩn sĩ, cái gì là thế ngoại đào viên, lão tử muốn chính là trường sinh bất tử, một bước thành tiên. Người nào dám phá hỏng chuyện tốt của ta đều phải chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận