Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2574: Hôn đi!

“Được rồi, ngươi đừng nói nhảm nữa.” Hạ Thiên ngáp một cái. Hắn nghe mấy lời này nhiều lắm, chẳng thú vị chút nào.
Lão già râu dài vỗ tay: “Cho dù ngươi rơi vào nguy hiểm, ngươi cũng vẫn phách lối, bá khí như vậy. Đây chính là tính cách mà sư phụ ngươi Quỷ Y Trương Minh Đà không có. Với tư chất này của ngươi, ta muốn nhận ngươi làm đệ tử. Như vậy, thành tựu của ngươi không chỉ đạt đến mức như ngày hôm nay. Thật sự đáng tiếc!”
“Tại sao da mặt ông ta lại dày như vậy chứ?” Tô Bối Bối nghe không nổi nữa.
Hạ Thiên mỉm cười: “Bối nha đầu, không phải mặt ông ta dày mà là ông ta không có mặt.”
“Haiz, nhiều lời vô ích. Ta nên trực tiếp tiễn các ngươi lên đường.” Lão già râu dài bỗng dưng đổi sắc mặt, lấy một cây sáo ngọc từ trong ngực ra: “Hôm nay ta sẽ luyện hai ngươi thành nến đỏ nến trắng, miễn cưỡng giúp lão già ta có thêm ba mươi năm mươi năm tuổi thọ.”
Tiếng sáo du dương lan truyền trên bãi cỏ ngoại ô trống trải đến phương xa.
Mấy ngàn cái lều bỗng nhiên chuyển động. Nam nam nữ nữ từ bên trong bước ra, nhìn thì tươi tỉnh, ánh mắt chẳng khác nào người sống nhưng hành động lại như cái xác không hồn.
“Đây, đây là…” Tô Bối Bối cứ tưởng rằng nàng sẽ không giật mình, không nghĩ đến vẫn phải hoảng hốt. Ít nhất có đến mấy ngàn người, chẳng lẽ tất cả đều bị lão già râu dài khống chế? Như vậy, thực lực của ông ta quá kinh khủng rồi.
Hạ Thiên nhìn cảnh tượng trước mặt, một chút cũng không hoảng sợ, lười biếng nói: “Ẩn núp mấy chục năm, một chút tiến bộ cũng không có. Nói ngươi một câu phế vật cũng không đủ.”
Lão già râu dài thổi sáo ngọc, không rảnh phản bác, sát khí trong mắt càng thêm dày đặc.
Rất nhiều người từ bốn phương tám hướng lao đến Hạ Thiên và Tô Bối Bối, không bao lâu sau đã vọt đến trước mặt, nhưng cũng không trực tiếp công kích mà bao vây hai người ở giữa.
“Bắt giặc phải bắt vua trước, chúng ta giải quyết lão già kia rồi nói.” Tô Bối Bối cau mày, nhưng nàng cũng không lùi bước. Nàng sợ chuột chứ không sợ người, rất nhanh đã đưa ra phán đoán chính xác.
Hạ Thiên mỉm cười: “Cô yên tâm đi, còn chưa đến lúc chúng ta ra tay đâu. Lão già này sẽ tự gặp quả báo.”
“Chẳng lẽ ngươi đã sớm có đối sách?” Tô Bối Bối hỏi.
Hạ Thiên vẫn còn chưa kịp trả lời, mặt đất bỗng nhiên vỡ ra, rất nhiều con chuột một lần nữa giống như thủy triều nhào lên.
Lão già râu dài tiếp tục thổi sáo, chỉ là tiếng nhạc không còn du dương mà chuyển sang sắc nhọn, đâm vào màng nhĩ khiến người ta đau nhức.
Đám chuột lao ra trong nháy mắt trở nên nóng nảy, mắt của chúng biến thành màu đỏ, phát ra một luồng khí tức không rõ.
“Đi, cắn xé da thịt của chúng đi.” Lão già râu dài thu lại sáo ngọc, tay chỉ Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Lão phu muốn đẩy nhanh tốc độ thâu đêm, luyện hóa bọn chúng thành thiên đăng kéo dài tính mạng”.
Nhưng một điều kỳ quái đã xảy ra, đám chuột kia nghe mệnh lệnh của ông ta lại xuất hiện do dự, con nào cũng đảo quanh ngay tại chỗ.
“Sao? Chuyện gì đã xảy ra?” Lão già râu dài cảm thấy nghi hoặc, một lần nữa ra lệnh: “Đi.”
Lúc này, mặt đất dưới chân lão già râu dài bỗng nhiên lỏng ra, một cái đầu xông lên, kêu to với ông ta: “Sư phụ, vì sao ngươi không cứu ta?”
Lão già râu dài giật nảy mình, cả kinh ngã nhào xuống đất: “Ngươi không chết?”
“Xem ra lão nhân gia ngươi ước gì ta chết đi?” Hứa Chân Chân dính đầy cỏ và bùn, gương mặt hiện lên sự oán độc: “Ngươi đã từng nói sẽ giúp ta lật tẩy, kết quả ngươi lại bắt ta làm mồi, thỏa mãn ý đồ của ngươi.”
“Sau khi vi sư gia tăng tuổi thọ, ta tất nhiên sẽ giúp ngươi. Bây giờ ngươi đừng quấy rầy nữa.” Lão già râu dài lập tức trấn an: “Chỉ cần luyện hai người kia thành nến trắng nến đỏ, đến lúc đó, vi sư sẽ chia cho ngươi hai mươi năm tuổi thọ.”
“Ngươi gạt người.” Hứa Chân Chân một chút cũng không tin lời nói của lão già râu dài, hai tay như trảo giữ chặt hai chân ông ta, kéo ông ta vào lòng đất.
Lão già râu dài liều mạng giãy dụa. Đáng tiếc, dù sao ông ta cũng tuổi già sức yếu, không thể hất hai tay Hứa Chân Chân. Lúc này, đàn chuột một lần nữa nhào về phía hai người.
“Tên nghịch đồ nhà ngươi, xem ta có làm thịt ngươi trước không?” Lão già râu dài tức đến mức thở hổn hển, đâm thẳng cây sáo trong tay vào cổ họng Hứa Chân Chân.
Hứa Chân Chân đã phát điên, không tránh không né, há miệng cắn lấy gót chân lão già râu dài: “Muốn chết thì cùng chết. Ngươi muốn vứt bỏ ta, không có cửa đâu.”
“A…”
Lão già râu dài kêu thảm một tiếng, cây sáo trong tay rơi xuống đất.
Lúc này, đàn chuột đã kéo đến, nhanh chóng che phủ hai người, sau đó kéo cả hai xuống lòng đất vô tận.
Tô Bối Bối nhìn cảnh tượng trước mặt, không khỏi nói với Hạ Thiên: “Ngươi đã sớm tính toán trước?”
“Chuột thì nên ở dưới đất, đời này cũng đừng đi ra.” Hạ Thiên cũng không trả lời, chỉ đáp lại một câu.
Lúc này, những người bị tiếng sáo khống chế trong nháy mắt đã khôi phục thần trí. Ánh mắt bọn họ hiện lên sự mờ mịt, hoàn toàn không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, càng không rõ tại sao bọn họ lại bao vây một cặp tình nhân trẻ.
Hạ Thiên đột nhiên hôn lên mặt Tô Bối Bối một cái.
“Ngươi làm gì vậy?” Tô Bối Bối sửng sốt.
Đám người kia hình như ý thức được điều gì, bắt đầu vỗ tay, sau đó còn kêu lên: “Hôn đi, hôn đi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận