Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3367: Ngươi chính là sắc lang mọi người đều biết

Đại hán mang song đao cau mày: “Trương Lăng Linh không phải là chủ của bí cảnh Quy Khư sao? Tại sao lại đến chỗ của chúng ta?”
“Ha ha, bí cảnh Quy Khư cũng sắp biến thành tàn cảnh rồi.” Nam nhân trung niên cao gầy cười lạnh một tiếng, lập tức nói: “Nói không chừng nữ nhân kia muốn mượn linh khí bên trong bí cảnh U Minh chúng ta để tu bổ bí cảnh Quy Khư của nàng ta.”
“Nữ nhân kia đúng là ác độc.” Quả nhiên có người bị khích: “Nếu linh khí U Minh bị cướp đoạt, chẳng phải tất cả chúng ta đều phải chết sao?”
Ninh Nhụy Nhụy nghe những người này nói xong, càng không chịu nổi, nhịn không được liền thay Trương Lăng Linh giải thích: “Các ngươi bớt lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đi. Trương tiểu thư đến đây là giúp các ngươi chữa trị nơi này.”
“Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi.” Đại hán mang song đao dẫn đầu phản bác: “Nàng ta làm gì mà có lòng tốt như thế? Năm đó, sở dĩ bí cảnh U Minh trở nên tàn phế chính là do nàng ta làm ra.”
“Không sai.” Người lên tiếng chính là Kiếm thánh Tào Cát Lợi. Ánh mắt của ông ta nổi lên lãnh ý nhàn nhạt: “U Minh thành tàn cảnh, Trương Lăng Linh khó mà thoát khỏi tội lỗi, ngươi còn có mặt mũi nào mà nói giúp chúng ta tu bổ. Đúng là buồn cười!”
Ninh Nhụy Nhụy biết đám người này có nói gì cũng không thông, cũng lười giải thích nhiều, chỉ nói: “Các ngươi thích luận âm mưu đó là chuyện của các ngươi.”
“Vậy ngươi cút sang một bên đi, đừng xen vào việc của người khác.” Đại hán giơ song đao trong tay lên, sát khí đại thịnh: “Nếu không, ngay cả ngươi cũng bị giết cùng một chỗ.”
Bé ngoan nhìn Ninh Nhụy Nhụy, cười nói: “Ninh tỷ tỷ, ngươi đừng để ý việc này, bọn họ không đả thương được ta đâu.”
“Sao?” Vẻ mặt Ninh Nhụy Nhụy vô cùng nghi hoặc nhìn thiếu nữ đáng yêu phía đối diện: “Tại sao ngươi biết ta họ Ninh, chúng ta quen nhau sao?”
“Ta biết ngươi, hơn nữa còn khá hiểu về ngươi.” Bé ngoan cười nói:” Ta đã xem qua vô số lần video thi đấu của ngươi trên mạng. Trước đó, ta cũng muốn trở thành vận động viên. Đáng tiếc, ta không chịu được khổ cực của việc huấn luyện. Tuy nhiên, sau khi tiến vào liên minh tiểu yêu tinh, ta nhận được nhiệm vụ viễn trình bảo vệ ngươi. Cho nên, ngươi có thể xem ta là người thân cận nhất của ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, lập tức hiểu ra: “Ngươi chính là bé ngoan?”
“Đúng, ta chính là bé ngoan.” Bé ngoan nhẹ gật đầu: “Không thể giả được. Đương nhiên, ngươi muốn đổi cũng không đổi được, hihi.”
“Ngươi nói viễn trình bảo hộ là có ý gì?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, trong đầu có những suy nghĩ không được tốt.
Bé ngoan gật đầu: “Chính là những gì mà ngươi đã nghĩ.”
“Ngươi biết ta đang suy nghĩ chuyện gì?” Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi có thuật đọc tâm?”
“Ta không có thuật đọc tâm, cũng không có năng lực không gì không biết như Hạ Thiên.” Bé ngoan lắc đầu nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Đây chỉ là kết quả có được thông qua toàn cục. Nhụy Nhụy tỷ, ngươi không cần quá để ý.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm giác thiếu nữ đáng yêu này không hề vô tội như nàng đã thể hiện.
“Mẹ nó, hai tiện nhân, các ngươi dám không nhìn gia gia ngươi sao?”
Đại hán mang song đao thấy các nàng trò chuyện càng lúc càng ăn ý, hoàn toàn không để hắn ta vào trong mắt. Lúc này, lửa giận của hắn ta dâng trào, xách đao xông đến: “Gia gia tiễn các ngươi cùng một lúc đến tây… A!”
Chữ thiên còn chưa nói ra, cả người hắn ta giống như đạn pháo, rớt thẳng xuống hồ, đầu đâm thẳng vào đáy hồ.
“Dám ra tay với nữ nhân của ta, ngươi mới là người muốn lên tây thiên đấy.” Hạ Thiên chậm rãi rơi xuống trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, có chút khó chịu nói.
Tào lão đầu và Tào Tùy Tâm nhìn thấy Hạ Thiên xuất hiện, sắc mặt thay đổi, ngay cả suy nghĩ cũng không, lập tức bỏ chạy, nửa câu nói nhảm cũng không.
Những người khác vốn còn chưa lên tiếng, lập tức rơi vào trong đáy hồ, làm bạn với đại hán mang song đao.
“Đuổi bọn họ đi là được, không cần thiết phải giết bọn họ.” Ninh Nhụy Nhụy nói với Hạ Thiên: “Nếu tàn cảnh U Minh không có ai hoạt động, nó sẽ rất khó khôi phục lại.”
Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững nói: “Tiểu muội chân dài, nàng yên tâm đi, bọn họ không chết được đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy khẽ gật đầu. Nàng cũng biết Hạ Thiên ra tay thật ra rất có phân tấc, chỉ cần không phải cố tình muốn chết, trên cơ bản đều sẽ lưu lại một chút hy vọng sống.
Bé ngoan nhìn thấy Hạ Thiên, sắc mặt thay đổi, lập tức đưa tay vuốt một cái lên mặt, một cái mặt nạ xuất hiện.
“Ngươi không phải muốn tìm bé ngoan sao?” Ninh Nhụy Nhụy chậm rãi thở ra một hơi, nói với Hạ Thiên: “Kìa, nàng ấy kìa.”
Hạ Thiên thuận thế lườm bé ngoan một cái: “Ngươi mang mặt nạ khó coi như vậy để làm gì?”
“Đương nhiên là để đề phòng ngươi rồi.” Bé ngoan nói thẳng.
“Đề phòng ta?” Trong đầu Hạ Thiên đầy dấu chấm hỏi: “Phòng ta cái gì?”
“Ai cũng biết ngươi chính là đại sắc lang.” Ánh mắt bé ngoan hiện lên sự nghiêm túc lạ thường: “Dáng dấp ta đẹp như vậy, ngươi nhất định sẽ đánh chủ ý vào ta. Cho nên, ta nhất định phải đề phòng một tay.”
Hạ Thiên bất mãn nói với bé ngoan: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta hoàn toàn không có hứng thú với trẻ con.”
“Vậy cũng không nhất định.” Bé ngoan lập tức phản bác: “Năm đó, tuổi tác của Vương Tiểu Nha cũng đâu lớn, còn có Tô Bối Bối, Thạch Thuần… Đoán chừng cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ngươi, ta không thể không phòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận