Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3271: Bôi đen Hạ Thiên cũng là một loại sản nghiệp (02)

“Ta nói không thì sẽ không.” Thiếu nữ mặc váy xanh không sợ, cười nói: “Xem ra, ta cần phải phổ cập kiến thức cho các ngươi một chút. Người sáng lập công ty chúng ta có quan hệ với Tổng giám đốc Hạ Thiên tập đoàn Thần Y, cho các ngươi uống một viên thuốc an thần.”
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên: “Đó là quan hệ gì?”
“Hắc hắc, nói ra hù chết các ngươi.” Ánh mắt thiếu nữ váy xanh hiện lên sự đắc ý, khẽ ngẩng đầu, cũng không chú ý đến biểu hiện kinh ngạc của các nhân viên, vẫn nói chuyện như cũ: “Ví dụ như Vân tổng Vân Tiểu Đông, mẹ nuôi của nàng ấy là vợ của Hạ thần y. Hạ Thiên tương đương với cha của nàng ấy, quan hệ này không đủ mạnh sao? Đừng nói Thạch Thuần Thạch tổng, tỷ tỷ của nàng ấy cũng là vợ của Hạ thần y, chính bản thân nàng ấy còn lập chí muốn trở thành vợ nhỏ của Hạ Thiên. Cho nên, công ty chúng ta không cần kiêng kỵ. Dù sao, người muốn bôi đen tập đoàn Thần Y, bôi đen Hạ Thiên vẫn luôn tồn tại, vậy tại sao chúng ta lại không làm, lại đưa lợi ích lớn như thế cho người ngoài chứ?”
Một nữ nhân viên hiếu kỳ hỏi: “Mẹ nuôi Vân tổng và tỷ tỷ Thạch tổng chẳng lẽ là cùng một người?”
“A, ngươi đoán đúng rồi.” Thiếu nữ váy xanh nhẹ gật đầu: “Chính là cùng một người, tên là Vân Thanh, là đại luật sư, đại mỹ nhân nổi tiếng năm đó. Đáng tiếc tiện nghi cho tên sắc lang kia.”
“Vậy ngươi có quan hệ gì với Hạ Thiên?” âm thanh lười biếng kia hỏi lại lần nữa.
Thiếu nữ váy xanh giống như bị chạm đến điểm G, lập tức hứng thú hẳn lên, mỉm cười nói với các nhân viên: “Đó là đương nhiên rồi. Liễu Hàm ta là ai chứ, chẳng những mánh khóe thông thiên, hơn nữa còn có bùa hộ thân không gì phá được. Tỷ tỷ của ta Liễu Vân Mạn, cô cô của ta là Liễu Mộng, đó cũng đều là…”
Đang nói, nàng bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt mở thật to, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
“A, ta mắc tiểu quá, ta đi trước một bước.” Thiếu nữ mặc váy xanh biến sắc, cả người như thỏ chạy, nhấc chân vọt đến cửa sau phòng họp.
“Hôm nay ngươi đừng nói mắc tiểu, cho dù mẹ của ngươi chết, ngươi cũng phải thành thật ở lại cho ta.” Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, đưa tay bắt được nàng, lạnh lùng nói.
Thiếu nữ váy xanh quay lại nhìn Hạ Thiên, lập tức khóc lên: “Cái gì, mẹ của ta chết rồi? Hu hu hu, ta nhất định phải về nhà chịu tang, hẹn gặp lại.”
“Chạy cái đầu ngươi đấy, thành thật ở lại cho ta đi.” Hạ Thiên hung hăng trừng mắt nhìn nàng, khó chịu nói: “Liễu Hàm, gan của ngươi to lên không ít nhỉ?”
Liễu Hàm quỳ xuống trước Hạ Thiên: “Không có, không có, gan của ta từ trước đến giờ rất nhỏ. Anh rể, chú rể, ngươi tuyệt đối đừng làm ta sợ. Ta sẽ phát bệnh tim mà chết mất.”
“Ngươi cảm thấy trước mặt ta, ngươi chết được sao?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Hay là ngươi thật sự muốn chết?”
“A, mà không chết được đâu.” Liễu Hàm nhớ đến Hạ Thiên chính là đệ nhất thần y trong thiên hạ, khởi tử hồi sinh chỉ là việc nhỏ, trực tiếp nằm ngửa: “Liễu Hàm ta nằm ở đây, ngươi muốn chém muốn giết muốn róc thịt hay muốn làm gì cũng được. Nhưng người mở công ty là Thạch Thuần và Vân Tiểu Đông, ta chỉ bị hai người kia bức hiếp, không gia nhập không được, các nàng nói sẽ chơi chết ta.”
Hạ Thiên mỉm cười nhìn Liễu Hàm: “Vừa rồi ngươi dường như rất hưng phấn, tuyệt không giống như bị bức hiếp.”
Lúc này, Lam Y Nhân vẫy tay ra hiệu người trong phòng ra ngoài hết, thuận tay xử lý cách âm luôn.
“A, không phải, ta tuyệt đối không hưng phấn.” Liễu Hàm từ dưới đất bò dậy, thề thốt với Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi cũng biết ta tôn kính ngươi đến cỡ nào. Khi Thạch Thuần và Vân Tiểu Đông bức ta, ta vô cùng đau khổ. Sao bọn họ lại có thể nói xấu, phỉ báng anh rể thân yêu, chú rể kính yêu của ta được. Đây chính là mặt trời, là thần trong lòng ta…”
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Liễu Hàm: “Ngươi có tin nếu ngươi còn nói nhảm thêm một câu nào, ta sẽ trực tiếp ném ngươi bay ra khỏi cửa sổ hay không?”
“Ai cha, được, ta sai rồi, ta nhận phạt.” Liễu Hàm thấy tất cả thủ đoạn của mình đều vô dụng, đành phải từ bỏ chống cự, cung kính quỳ xuống: “Ta mặc cho ngươi xử trí, một câu cũng không oán hận.”
Hạ Thiên thản nhiên hỏi: “Công ty này là do ai sáng lập?”
“Là Thạch, ừm, là ta.” Liễu Hàm vốn đang định dội nước bẩn cho Thạch Thuần và Vân Tiểu Đông nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hạ Thiên, đành phải nói thật: “Ta dự định ra nước ngoài du học, nhưng mẹ ta lại không cho ta tiền, ta nhất định phải lập nghiệp để kiếm ít tiền. Vừa lúc thời gian trước ta thấy trên mạng có người quay đoạn video bôi đen anh rể, fan hâm mộ không ít, kiếm lời được rất nhiều tiền. Ta cảm thấy đây cũng là một cơ hội kinh doanh. Dù sao lúc nào cũng có người bôi đen, vậy tại sao lại không để ta bôi đen. Bôi đen anh rể, ai chuyên nghiệp bằng ta?”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến vấn đề này: “Vậy tại sao ngươi lại kéo Thuần nha đầu và Vân Tiểu Đông nhập bọn vậy?”
“Đây không phải là điều hiển nhiên sao? Nếu một mình ta làm, bị ngươi biết được, còn không phải chết chắc à.” Liễu Hàm cười hì hì, có chút giảo hoạt nói: “Ta muốn kéo thêm nhiều người nhập bọn, nhưng những người như Y tỷ tỷ, Lam tỷ tỷ nhất định là không được. Bọn họ đều là người của ngươi, ta không khống chế được. Vậy chỉ còn lại Thạch Thuần và Vân Tiểu Đông mà thôi. Vừa lúc tuổi tác của bọn họ lại không khác gì ta, bọn họ cũng sớm có tâm tư muốn bôi đen ngươi. Nghe nói bôi đen ngươi có thể kiếm tiền, ta gọi một cái là đồng ý ngay, thậm chí tên công ty, còn có đăng ký tài chính đều do hai người bọn họ gánh hết.”
Hạ Thiên hỏi thêm Liễu Hàm vài câu, trên cơ bản đã có thể xác nhận được một số chuyện.
“Anh rể, ngươi không giận ta chứ?” Liễu Hàm đáng thương nhìn Hạ Thiên: “Cùng lắm thì ta đưa tiền kiếm được cho ngươi hết.”
“Ngươi muốn kiếm tiền đúng không?” Hạ Thiên nhếch miệng, nói với Lam Y Nhân: “Nàng tìm cho Hàm nha đầu công việc tại một lò gạch. Khi nào khiêng gạch kiếm được một trăm vạn thì thả con bé ra.”
“Khiêng gạch? Một trăm vạn?” Liễu Hàm bị dọa đến hỏng mất: “Anh rể, ngươi muốn ta chết sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn hai bàn tay trắng nõn nà của đứa cháu gái này, đứa em vợ này dầm mưa dãi nắng khiêng gạch sao?”
Hạ Thiên trả lời: “Có sao đâu? Khi nào ngươi khiêng xong, ta đâm cho ngươi hai châm không phải sẽ khỏi à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận