Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3406: Rốt cuộc nàng cũng muốn đi ngủ với ta sao?

Quế thành, Ninh gia.
Trong sân, Hàn Tùy Xuân bị ném xuống đất giống như ném một con chó chết.
Hạ Thiên gối đầu lên cặp đùi xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy, nhắm mắt dưỡng thần.
Ninh lão gia tử đi đằng trước, cẩn thận quan sát Hàn Tùy Xuân nhiều lần, trịnh trọng nói: “Không sai, lão ta chính là Hàn Tùy Xuân. Mặc dù hình dáng có chút thay đổi nhưng ánh mắt và hàm răng đều giống như đúc.”
“Là lão ta thì được rồi.” Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy tin chắc rằng mình không bắt lầm người, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng. Bây giờ nàng hoàn toàn yên lòng: “Chuyện kế tiếp thì dễ rồi.”
“Ngươi định xử lý như thế nào?” Ninh lão gia tử thản nhiên nhìn cháu gái của mình.
Đối với vấn đề này, trước đó Ninh Nhụy Nhụy đã cân nhắc qua: “Trước cháu sẽ bắt lão ta dập đầu xinh lỗi thân nhân của tất cả người bị lão ta hại chết, sau đó thương lượng việc bồi thường.”
“Ngươi không nên ra mặt những việc này.” Dù sao Ninh lão gia tử cũng là lão giang hồ, ông trực tiếp chỉ ra điểm quan trọng: “Ngươi nên giao lão ta cho cảnh sát.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút do dự nói: “Nhưng cháu nghe người ta nói, Hàn Tùy Xuân có người giúp đỡ đằng sau. Bằng không, lão ta cũng sẽ không ung dung ngoài vòng pháp luật hơn bốn mươi năm như thế.”
“Ha ha, cho dù có người, cũng không thể một tay che trời.” Ninh lão gia khẽ cười, tiếp tục khuyên nhủ: “Người này nhất định phải giao cho chính quyền xử lý. Bất kỳ người nào danh bất chính, ngôn bất thuận cũng đều bất lợi cho việc răn đe.”
Hàn Tùy Xuân người này liên lụy quá sâu, hơn bốn mươi năm trước bởi vì lão ta giết quá nhiều người, ân oán bên trong vừa sai lầm vừa phức tạp, hơn nữa cũng không liên quan đến Ninh gia quá nhiều. Nếu tham gia vào, rất dễ tốn công mà không có kết quả, còn liên lụy đến bản thân mình.
“Được, cứ nghe theo lời gia gia vậy.” Ninh Nhụy Nhụy đánh giá một chút, cảm thấy không phải là không có lý: “Vậy để cháu đi thông báo cho cảnh sát.”
Rất nhanh, chính quyền Quế thành và cục cảnh sát đã cùng một lúc phái người đến. Sau khi bàn giao với Ninh Nhụy Nhụy, bọn họ trực tiếp mang Hàn Tùy Xuân đi.
Đương nhiên, Ninh gia cũng không phải là không có chỗ tốt. Ít nhất bọn họ đã tạo được ấn tượng rất tốt với chính quyền. Thân nhân những người bị Hàn Tùy Xuân giết hại cũng sẽ âm thầm ghi nhớ phần nhân tình này. Cho dù về sau Hàn Tùy Xuân bị xử lý không thỏa đáng cũng sẽ không đổ hết trách nhiệm cho Ninh gia.
Sau khi Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ thông suốt chuyện này, nàng không thể không bội phục kinh nghiệm sống của gia gia nàng, đúng là gừng càng già càng cay.
“Ngươi không phải nói có chuyện muốn hỏi gia gia sao?” Ninh Nhụy Nhụy phát hiện Hạ Thiên đã ngủ say trên đùi của nàng, không khỏi vỗ nhẹ mặt của hắn: “Sao bây giờ ngươi không hỏi đi?”
Hạ Thiên lười biếng trở mình, thuận miệng đáp: “Tiểu muội chân dài, ngươi đừng quấy rầy ta nữa. Ta đang ngủ say mà.”
“Ngủ cái đầu ngươi đấy.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nhưng cơ thể vẫn không động đậy, vẫn để hắn yên ổn gối đầu lên đùi nàng: “Ta cũng không phải cái gối của ngươi, ngươi muốn ngủ thì về phòng mà ngủ.”
“Tiểu muội chân dài, cuối cùng thì nàng cũng đã buồn ngủ sao?” Hạ Thiên giật mình đứng dậy, ôm eo Ninh Nhụy Nhụy bay thẳng về phòng.
Ninh Nhụy Nhụy xấu hổ đánh Hạ Thiên một cái, mắng: “Ngươi buông ta xuống. Ai muốn ngủ với ngươi chứ? Muốn ngủ thì tự ngươi đi ngủ. Hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt mà ngủ cái gì.”
“Đi ngủ còn quản ban ngày ban đêm, không phải muốn ngủ thì đi ngủ sao? ’ Hạ Thiên đương nhiên nói.
“Ta mặc kệ ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó tránh cái ôm của hắn: “Ta còn việc phải làm, ai giống như ngươi, không có việc gì làm, chuyện gì cũng không cần làm.”
Hạ Thiên có chút kỳ quái hỏi: “Tiểu muội chân dài, nàng có thể không cần làm việc mà. Tiền của nàng đủ để nàng sống sung sướng. Nếu không đủ, tiền của ta cũng đủ cho nàng sống đến mấy đời.”
“Ai cần tiền của ngươi chứ?” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: “Ta làm việc bởi vì ta thích, chứ không phải vì tiền.”
Hạ Thiên vẫn không hiểu: “Vậy công việc của nàng là gì?”
“Ai cần ngươi lo.” Ninh Nhụy Nhụy không có ý định tiếp tục nói chuyện với Hạ Thiên: “Tóm lại, ngươi lo mà ở nhà, đừng dây dưa ta. Có ngươi ở đây, ta không thể tập trung làm việc được.”
“Ta cam đoan không quấy rầy nàng.” Hạ Thiên làm ra vẻ cực kỳ nghe lời.
Ninh Nhụy Nhụy không bao giờ tin lời Hạ Thiên nói: “Ngươi bớt làm bộ đi, ta còn không biết tính tình của ngươi như thế nào à? Ngươi hãy thành thật ở nhà, còn không thì ngươi ra ngoài tìm bà vợ tiếp viên hàng không mà ngươi mới quen đi, hoặc quay về Giang Hải tìm Tô Bối Bối, Lam Y Nhân đấy, hoặc bất kỳ người nào.”
Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, tại sao trong lời nói của nàng ngửi thấy có mùi chua nhỉ?”
“Ngươi mới ăn dấm đấy.” Ninh Nhụy Nhụy không muốn tranh cãi với Hạ Thiên, đi thay một bộ quần áo khác, chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi, nàng còn cảnh cáo một lần nữa: “Ngươi đừng đi theo ta. Nếu không, ta sẽ không để ý đến ngươi ít nhất ba ngày.”
“Được rồi, không đi thì không đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Ninh Nhụy Nhụy bán tín bán nghi bước ra cửa. Thật ra, nàng phải đi chụp một bộ áp phích tuyên truyền. Dù sao nàng cũng là nữ thần của giới thể thao, cho dù đã giải nghệ, có đôi khi nàng cũng phải phối hợp với việc tuyên truyền chính thức.
Sắp đến sẽ có một cuộc thi đấu thể thao quốc tế sẽ được tổ chức tại Quế thành. Là niềm tự hào của Quế thành, thần thoại của giới thể thao, nàng hiển nhiên không thể từ chối.
Về phần tại sao không cho Hạ Thiên đi theo, bởi vì có một tấm áp phích cần nàng mặc đồ tắm.
Nếu Hạ Thiên có mặt, đoán chừng sẽ không chụp được, nói không chừng còn khơi gợi hào hứng của tên sắc lang, trực tiếp làm thịt nàng luôn cũng không phải là không có khả năng.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không muốn nhanh như vậy đã bị tên lưu manh đó chiếm tiện nghi. Lần đầu tiên của nàng, làm gì cũng phải có khúc nhạc dạo lãng mạn và khung cảnh đẹp nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận