Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2243. Trên xe không phải là người

"Cái này, cái này..." Thiếu nữ mặt tròn khó nén vẻ thất vọng, nhưng mặt ngoài vẫn cố gắng giữ lễ phép, hơi gật đầu: "Ta tên là Phương Viên, là bạn học của Thuần Thuần."
"Ta tên là Hậu Ny Tử Di, bạn học từ sơ trung (trung học cơ sở) của Thuần Thuần, chúng ta là bạn thân tốt nhất." Thiếu nữ cao gầy bình tĩnh, rất hào phóng đưa tay ra chào hỏi Hạ Thiên: "Thuần Thuần thường xuyên khen ngươi với chúng ta đó."
Hạ Thiên không quen bắt tay với người khác, chỉ nhìn cô gái này bằng ánh mắt kỳ lạ.
"A, ngươi cảm thấy tên của ta kỳ quặc phải không?" Hậu Ny Tử Di rất tự nhiên mà thu tay về, cười giải thích: "Ta họ Hậu, khi chào đời thì cha ta muốn gọi ta là Ny Ny, mẹ ta lại muốn gọi ta là Tử Di, sau khi hai người đánh một trận thì thống nhất gọi ta là Hậu Ny Tử Di. Nếu không quen thì ngươi gọi ta là Hậu Ny hoặc là Tử Di đều được."
"Anh rể, chẳng lẽ ngươi vừa ý Ny Ny? Cái này không được, nàng đã có bạn trai rồi." Thạch Thuần biết người anh rể này là đồ háo sắc, nhưng mà không cho rằng Hạ Thiên sẽ thấy hứng thú với Hậu Ny Tử Di, dù sao nàng ta còn không xinh đẹp bằng mình, chẳng qua thấy ánh mắt của Hạ Thiên có chút khác thường nên nàng không khỏi lên tiếng giải vây.
"Nàng còn không xinh đẹp bằng ngươi, ta còn không có hứng thú với ngươi huống chi là nàng." Hạ Thiên thuận miệng nói.
Câu này làm cho Hậu Ny Tử Di và Thạch Thuần không khỏi có chút xấu hổ.
"Anh rể à, câu nói này của ngươi thật là trái lương tâm." Thạch Thuần trợn mắt nhìn Hạ Thiên: "Trước đó, ngươi cũng không nói như vậy, còn nữa, lúc trước ngươi còn nói mình không có hứng thú với Thanh Thanh tỷ, bây giờ không phải là ở lì tại Đế Kinh quậy với nàng ấy mỗi ngày sao."
"Chờ khi nào dáng dấp của ngươi xinh đẹp hơn rồi nói sau." Hạ Thiên từ chối cho ý kiến.
Phương Viên và Hậu Ny Tử Di liếc nhau lần nữa, ngày càng mờ mịt về mối quan hệ giữa Thạch Thuần và vị anh rể thần kỳ của nàng.
"Được rồi, không nói mấy cái này nữa." Thạch Thuần buông tay Hạ Thiên ra, chỉ lên bầu trời: "Sắc trời không còn sớm, anh rể, chúng ta vẫn nên tới khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút, ta hơi thấm mệt rồi."
Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính.
Hậu Ny Tử Di thả lỏng một hơi, sau đó bổ sung một câu: "Tới khách sạn rồi còn phải tìm công ty của xe taxi kia để khiếu nại."
"Đúng!" Phương Viên lập tức phụ hoạ: "Những chuyện xui xẻo hôm nay đều là do tay tài xế xe taxi kia gây ra."
"Chúng ta đi thôi, ở đây càu nhàu có ích gì chứ." Thật ra Thạch Thuần muốn nói chuyện hôm nay hoàn toàn là do sự ngốc nghếch của ba người các nàng mà ra, nhưng mà nhìn tình hình này thì không cần nói ra vẫn tốt hơn.
Phương Viên nhìn ven đường, hỏi Thạch Thuần: "Thuần Thuần, anh rể ngươi đậu xe ở đâu?"
"Xe, xe gì?" Thạch Thuần lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Chẳng lẽ hắn không lái xe tới đây sao?" Hai mắt Phương Viên trừng to, vẻ mặt kinh ngạc.
Thạch Thuần hỏi ngược một câu: "Từ khi ta cúp điện thoại đến bây giờ chưa tới năm phút, lái xe có thể tới nhanh vậy sao?"
"Vậy hắn tới đây bằng cái gì?" Trên mặt Hậu Ny Tử Di cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.
Hạ Thiên lười biếng nói: "Đương nhiên là đi bộ tới."
"Đi, đi bộ?" Rõ ràng là Phương Viên và Hậu Ny Tử Di không hiểu được cách đi bộ của Hạ Thiên, chỉ là theo bản năng cho rằng có thể lúc đó Hạ Thiên đang ở gần đây.
"Như vậy có một vấn đề, làm sao chúng ta tới được khách sạn đây?"
Thạch Thuần chỉ vào chiếc xe thể thao màu hồng đậu ven đường, nói: "Ta đã nói chiếc xe này được ta trưng dụng, vừa rồi các ngươi không nghe thấy sao?"
"Thuần Thuần, ngươi nói đùa phải không?" Phương Viên sợ hết hồn, xích lại gần Thạch Thuần nhỏ giọng nói: "Đây không phải là chiếc xe của tên mập kia sao, đánh người đã không tốt rồi, cướp xe chính là phạm pháp, ngươi muốn ngồi tù à?"
"Ai cướp xe?" Thạch Thuần làm ra dáng vẻ cũng bị sợ hết hồn: "Ta chỉ trưng dụng chiếc xe này thôi, dùng xong trả lại là được mà."
"Có cách trưng dụng nào giống như ngươi sao?" Hậu Ny Tử Di tức giận đánh Thạch Thuần: "Hơn nữa trên xe còn có người đấy."
Lúc này Hạ Thiên xen vào một câu: "Trên xe không phải là người."
"Không phải là người? Chẳng lẽ là quỷ?" Phương Viên hoảng sợ lùi lại mấy bước, ôm chặt Hậu Ny Tử Di.
Thạch Thuần có chút cạn lời nhìn hai người bạn thân, nàng tiến lên gỡ mũ và kính râm của nữ nhân ngồi ghế phụ, phát hiện thật sự không phải là người, mà là một mô hình.
"Tên mập kia thật biến thái." Khi Hậu Ny Tử Di trở lại bình thường, nàng không nhịn được mắng: "Làm một con rối nữ ngồi kế bên, nếu như đi ra ngoài vào buổi tối, không hù chết người mới lạ."
Phương Viên cũng cảm thấy có chút ghê tởm, nghĩ thầm không lẽ tên mập mạp kia thật sự là một tên biến thái, may mà vừa rồi cả ba không có lên xe.
"Không phải mới vừa rồi các ngươi còn nói hắn không phải là người xấu sao?" Thạch Thuần không nhịn được cười ôm bụng lại nói tiếp: "Còn nói hắn là người nổi tiếng gì đó, chắc chắn sẽ không hại chúng ta nha."
Phương Viên có chút không phục nói: "Đó chỉ là một con rối mà thôi, sao có thể cho thấy hắn là người xấu chứ."
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Hậu Ny Tử Di thấy hai người định ầm ĩ thì không nhịn được chuyển chủ đề nói: "Vấn đề hiện tại là trong các ngươi ai có bằng lái, ai biết lái xe không?"
Thạch Thuần đảo mắt một vòng, nhấc tay nói: "Ta không có, ta không biết, ta là ma mới."
"Ta cũng không có." Phương Viên lắc đầu.
Hậu Ny Tử Di sờ trán, sau đó chỉ vào Hạ Thiên vẫn luôn im lặng không nói lời nào, nói với Thạch Thuần: "Thuần Thuần, ngươi hỏi anh rể của ngươi có bằng lái không."
"Không cần hỏi, chắc chắn không có." Thạch Thuần cười hì hì nói.
Hạ Thiên gật đầu: "Ta không có bằng lái, cũng không cần bằng lái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận