Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2332. Đã lâu không gặp

"Khẩu khí lớn thật." Hạ Khỉ Tư dùng một loại giọng điệu coi thường, nói: "Trước tiên khoan nói đến chuyện ngươi giả mạo Phương Thiên Tề, coi như ngươi là Phương Thiên Tề chân chính, cũng không có tư cách nói với ta như vậy. Phương Thiên Tề là khách quý chí tôn số 11 trong buổi giao lưu, còn ta là số 9, cao hơn ngươi hai danh vị. Dựa theo quy củ của buổi giao lưu, ngươi dám động thủ với ta, vậy thì chờ trừng phạt của Trường Sinh chủ... A!"
"Bốp!"
Lời còn chưa nói hết, trên mặt nữ nhân này đã trúng một cái tát, trực tiếp đánh mặt nàng sưng cả lên, cả người cũng té lăn trên đất, như là quả bowling càng lăn càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Người trong phòng ăn đều trợn mắt ngoác mồm, kinh ngạc không thôi nhìn Hạ Thiên và A Cửu, trên chiếc thuyền này cấm tuyệt đối vũ lực, điều đó được viết rất rõ ràng trên vé tàu cùng với quy định hành khách được ban hành, nếu như vi phạm, rất có thể sẽ bị ném xuống biển cho cá mập ăn.
"Cuối cùng thì giờ cũng yên tĩnh hơn nhiều rồi." Hạ Thiên nhìn người trong phòng ăn đều đang lặng lẽ chuồn đi, liền cười với A Cửu rồi nói: "Lần này sẽ không ai làm phiền chúng ta ăn cơm nữa."
A Cửu có chút cạn lời, hỏi: "Chàng còn có tâm trạng ăn uống được nữa à?"
"Tại sao không chứ?" Hạ Thiên hơi khó hiểu, "Cửu nha đầu, nàng phải ăn nhiều lên, vóc dáng mới có thể càng đẹp hơn."
"Thế thôi đi." A Cửu nhàn nhạt cự tuyệt nói: "Ta rất hài lòng với vóc dáng bây giờ của mình, không cần đẹp hơn."
Hạ Thiên lại không cảm thấy vậy: "Cửu nha đầu, có thể trở nên đẹp hơn, tại sao phải cự tuyệt chứ?"
"Cho dù đẹp hơn, cũng chỉ tiện nghi cho tên lưu manh chết bầm chàng thôi." A Cửu không vui nói.
"Nhưng mà nàng không phải cũng rất dãn... A." Hạ Thiên còn chưa nói hết lời, cái miệng đã bị tôm hùm mà A Cửu xiên chặn lại.
A Cửu xấu hổ không ngớt nói: "Chàng đừng có không biết giữ mồm giữ miệng như vậy có được không, muốn nói gì thì có thể ra bên ngoài nói cơ mà?"
"Chuyện này có cái gì mà không thể nói." Hạ Thiên tỏ vẻ phản bác.
A Cửu xùy xùy nói: "Ta mặc kệ chàng."
Ngay vào lúc này, mấy nam nhân vạm vỡ mặc âu phục màu đen, bên hông mang theo súng ống chậm rãi đi tới.
"Vừa nãy là hai vị động thủ đánh người, đúng không?" Trên gương mặt của một nam nhân vạm vỡ trong số đó có hình xăm kỳ quái, đi tới trước mặt Hạ Thiên, nhẹ giọng hỏi.
"Cửu nha đầu, nàng động thủ đánh người à?" Hạ Thiên kỳ quái nhìn A Cửu.
A Cửu lườm hắn một cái: "Người động thủ là chàng."
"Ta không có động thủ đánh người, chỉ là đuổi hai tên đần làm phiền chúng ta ăn cơm mà thôi." Hạ Thiên dửng dưng như không nói.
Ngữ khí của nam nhân vạm vỡ xăm mình kia cũng ôn hòa, cũng chẳng có bao nhiêu thù địch: "Dựa theo quy củ trên thuyền, bất kỳ ai sử dụng vũ lực trên thuyền, đều phải đi phòng thuyền trưởng, giải thích với thuyền trưởng."
Hạ Thiên cười hì hì nói: "Vậy theo quy củ của ta, ai dám quấy rầy ta ăn cơm, ta sẽ ném người đó đi."
"Ở đây là trên thuyền." Nam nhân vạm vỡ xăm mình nhàn nhạt nói một câu: "Kính xin tuân thủ quy củ trên thuyền."
"Dù là ở đâu, ta đều chỉ có thể làm việc theo quy củ của mình." Hạ Thiên lười biếng nói: "Quy củ trên thuyền các ngươi, các ngươi tự đi tuân thủ, đừng làm phiền ta."
"15 phút trước, có một hành khách tên là Thái Giai Húc báo ngươi sử dụng vũ lực với hắn." Trên mặt nam nhân vạm vỡ xăm mình vẫn là vẻ mặt lạnh như tiền, "Sau đó, lại có một vị phu nhân tên là Hạ Khỉ Tư báo cáo ngươi sử dụng vũ lực với nàng, đồng thời báo ngươi dùng vé tàu và thư mời khách hàng chí tôn giả mạo, cho nên, vì tránh những hiểu lầm không cần thiết, ngươi nhất định phải đi với bọn ta gặp thuyền trưởng."
A Cửu sợ Hạ Thiên lại gây ra chuyện gì, nên bèn nói: "Được, bọn ta đi với các ngươi một chuyến."
"Cửu nha đầu, không cần đi với bọn đần này." Hạ Thiên khó hiểu nói.
"Được rồi, chàng đừng ăn nữa." A Cửu vỗ vai của Hạ Thiên, để hắn đứng lên: "Vốn dĩ cũng muốn gặp thuyền trưởng của bọn hắn một lần, bây giờ chẳng phải là cơ hội sao."
Nếu A Cửu đã muốn đi, Hạ Thiên đương nhiên cũng sẽ không phản đối, chỉ là vét sạch thức ăn trên bàn, không có lãng phí một tí lương thực nào.
"Mời." Nam nhân vạm vỡ xăm mình vẫn duy trì lễ phép cơ bản, dùng tay ra hiệu “mời” với Hạ Thiên và A Cửu.
Hạ Thiên và A Cửu dưới sự dẫn đường của bọn hắn cùng rời khỏi phòng ăn.
Chỉ là những nam nhân vạm vỡ này cũng không có mang bọn Hạ Thiên đến cái nơi gọi là phòng thuyền trưởng gì cả, mà là mang đến rìa của một bể bơi khổng lồ.
Trong bể bơi, có một nam nhân trẻ tuổi đang ngâm mình trong đó, tựa lưng vào bờ, hai tay dang ra, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
"Hai người đợi ở đây một lát, thuyền trưởng chẳng mấy chốc sẽ gặp các ngươi." Sau khi nam nhân vạm vỡ xăm mình nói xong câu này, trực tiếp xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, nam nhân trẻ tuổi trong bể bơi cười hỏi: "Uống ly trà không?"
"Không cần." A Cửu nhàn nhạt cự tuyệt nói: "Quay lưng nói với người khác, không thấy bất lịch sự à?"
Nam nhân trẻ tuổi cười ha ha, không để ý lắm: "Cửu cô nương, nhiều năm như vậy không gặp, ngươi vẫn cứ thẳng thắn như ngày nào."
"Cửu nha đầu, đồ đần này là ai vậy?" Hạ Thiên có chút khó chịu hỏi.
A Cửu đáp lại: "Một tên đần."
"Ha ha ha, Cửu cô nương, ngươi nói chuyện thú vị thật đấy." Nam nhân trẻ tuổi lúc này mới từ từ xoay người lại, nhìn về phía Hạ Thiên rồi nói: "Ngươi chính là bạn trai của Cửu cô nương phải không, lần đầu gặp mặt, ngày xưa ta tên là Bạch Thiên Trì, bây giờ tên Ngô Bạch Đinh, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận