Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3980: Lại càng giống nô tài

Chỉ thấy bóng người từ đằng xa bay đến, giống như một con kền kền rơi vào gần đó.
Sau khi rơi xuống, ánh mắt người này bễ nghễ nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi từ đâu đến? Trên người của ngươi tràn ngập khí ngoại tục.”
“Ngươi là tên ngốc nào thế?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thái độ không được kiên nhẫn.
Nghe Hạ Thiên nói, người đến không khỏi cau mày, nổi giận quát: “Ngay cả ta mà ngươi cũng không biết. Rốt cuộc nhà ai đã không bảo vệ tốt cửa vào, để cái loại cặn bã của ngươi vào đây thế.”
“Hắn, hắn ta là một trong bốn tiên vệ Long gia chấp chưởng bí cảnh Nam vực, Thanh Giao đội trưởng.”
Đoạn Kiếm Vương nhận ra người trước mắt, nhưng giọng nói lại hạ thấp, mơ hồ có chút sợ hãi. Nó nói với Hạ Thiên: “Ngươi tuyệt đối đừng nên đắc tội hắn ta. Nếu không, ngươi sẽ chết chắc đấy.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái gì là Long gia Trùng gia, chẳng liên quan gì đến ta.”
“Tiểu tử ngươi khá lắm.”
Thanh Giao đội trưởng nhếch miệng mỉm cười, lộ ra cái răng nanh trong miệng, chỉ vào Hạ Thiên: ‘Ngươi có dám nói ra rốt cuộc là nhà nào cho ngươi vào đây không? Tiêu gia? Thượng Quan gia? Hay là…”
“Tất cả đều không phải.”
Hạ Thiên lười biếng khoát tay: “Ta không rảnh nói nhảm với ngươi. Nói thẳng đi, cực tiên mộ nằm ở đâu, ta muốn đến đó.”
Đoạn Kiếm Vương mở to mắt: “Ngươi, ngươi muốn đến cực tiên mộ?”
“Ngươi tình cờ đến đây sao?”
Thanh Giao đội trưởng lắc đầu, không khỏi cười nhạo: “Người của hai nhà kia sẽ không nói ra mấy lời khoác lác như vậy đâu.”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn: “Biết thì nói, không biết thì biến, đừng ở đây lãng phí thời gian của ta nữa.”
“Hừ, đúng là tên gia hỏa không biết sống chết.”
Thanh Giao đội trưởng giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Người không thông qua thông đạo Thiên Cung tam gia tiến vào đều được xem là tự tiện xâm nhập, có thể giết chết ngay tại chỗ.”
Nói xong, hắn ta quay lại nhìn đoạn Kiếm Vương: “Còn ngươi nữa, Đoạn Kiếm, Long gia ta chiếu cố ngươi, mới để cho ngươi làm vương ở Đoạn Kiếm lĩnh vực. Ngươi kinh doanh như thế sao? Lại còn muốn giao pháp bảo tàn kiện cho người ngoài?”
“Thanh Giao đội trưởng, cái này không thể trách ta được.”
Đoạn Kiếm Vương sợ hãi, ủy khuất nói: “Nếu ta không nói như vậy, nói không chừng hắn sẽ giết ta. Ta sẽ không thể thay Long gia quản lý khu vực này được nữa.”
“Đánh rắm.”
Thanh Giao đội trưởng trừng Đoạn Kiếm Vương, không chút khách sáo mắng to: “Long gia chúng ta quản lý nơi này không phải là để ngươi từ trong kiếm gãy tàn đao tìm ra pháp bảo tàn kiện …”
Nói đến đây, hắn ta bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức ngưng lại, chuyển sang chuyện khác: “Đáng tiếc, ngươi làm cho ta thất vọng quá. Ngươi nên quay về loạn uyên đi.”
“A, đừng mà, tuyệt đối đừng mà.”
Đoạn Kiếm Vương nghe thấy hai chữ loạn uyên, lập tức bị dọa đến rùng mình một cái, vội vàng té nhào đến trước mặt Thanh Giao đội trưởng: “Ở đó rất đáng sợ. Ta đến đó, khẳng định không sống quá ba canh giờ. Xin Thanh Giao đội trưởng tha cho ta một mạng. Thật ra, ta đã tìm được một ít đồ tốt, bây giờ sẽ đưa cho Thanh Giao đội trưởng ngươi.”
Hạ Thiên khinh thường nhìn Đoạn Kiếm Vương. Ban đầu, nó còn rống to hét lớn, kết quả chưa được hai quyền đã sợ, bây giờ lại càng giống nô tài hơn.
“Ngươi có thể tìm được vật gì tốt?”
Thanh Giao đội trưởng cười nhạo, nhưng vẫn hỏi lại một câu.
Đoạn Kiếm Vương thở phào một hơi, sau đó có chút không tình nguyện mở lưỡi kiếm bao trùm bên ngoài, từ trong ngực lấy ra một mảnh vỡ phát ra ánh sáng.
Hạ Thiên nhìn thấy mảnh vụn này, ngược lại cảm thấy hứng thú.
“Cẩu vật ngươi tìm được vì sao lại không báo cáo?”
Thanh Giao đội trưởng nhìn thấy mảnh vỡ, tròng mắt như muốn lồi ra: “Bên trên bảo các ngươi tìm chính là vật này, chẳng lẽ các ngươi muốn tư tàng? Vậy thì tội càng nặng thêm một bậc.”
“Bên trên cũng không nói rõ là cái gì mà.”
Đoạn Kiếm Vương bày ra vẻ mặt oan uổng, cực lực giải thích: “Chỉ nói là tìm được vật dị thường thì giao lên. Cái này tuyệt không dị thường, tại ta cảm thấy nó xinh đẹp nên giữ lại.”
“Đánh rắm.”
Thanh Giao đội trưởng lấy một cây roi màu xanh ra, quất vào người Đoạn Kiếm Vương thật mạnh.
Bốp.
Một tiếng vang giòn, lưỡi kiếm trên người Đoạn Kiếm Vương bị rút mất, khiến cho nó lộ ra nguyên hình.
Hạ Thiên nhìn qua, không khỏi nhếch miệng.
Đoạn Kiếm Vương này thì ra là một người cao chưa đến một mét rưỡi, vừa đen vừa mập, xấu đến mức không thể cứu vãn được.
“Tha mạng, ta không phải cố ý mà. Mảnh vụn này xem như ta hiếu kính với đội trưởng. Về sau nếu có nữa, ta cũng sẽ giao cho đội trưởng trước tiên.”
Lúc này, Đoạn Kiếm Vương lại bị đánh thêm một roi nữa, đau đến kêu thảm, cơ thể đen sì nứt ra, từ trong khe nứt tràn ra không phải máu mà là linh hồn.
“Hừ.”
Thanh Giao đội trưởng cười khẩy, từ chối cho ý kiến đối với Đoạn Kiếm Vương, nhưng vẫn thu roi lại, đưa tay chộp lấy mảnh vỡ.
Nhưng khi hắn ta sắp chạm đến mảnh vỡ, nó đã bị một bàn tay khác lấy đi.
“Ngươi có biết mình đang làm gì hay không?”
Thanh Giao đội trưởng kinh ngạc trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi dám giật đồ của ta, dám giật đồ của Long gia?”
“Mấy pháp bảo gì đó, ta không có hứng thú quá lớn.”
Hạ Thiên cũng chẳng phản ứng gã đội trưởng, mỉm cười nói với Đoạn Kiếm Vương: “Chuyện vừa rồi ngươi khiêu khích ta, xem như ta bỏ qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận