Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2354. Chỉ sợ ngươi không sống được tới ngày mai

Ngô Bạch Đinh bị hỏi đến mức sững sờ, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm A Cửu và Hạ Thiên, lạnh lùng nói: "Xem ra chúng ta không cùng tiếng nói chung rồi?"
A Cửu thấy hắn trốn tránh không đáp, trong lòng đã có câu trả lời, chẳng muốn nói gì thêm nữa: "Hình như ngươi từ xưa tới giờ cũng không nói chuyện thực tế gì với bọn ta."
"Là các ngươi vòng vo trước." Ngô Bạch Đinh nhìn đồng hồ Patek Philippe nổi tiếng đeo trên tay trái, "Muốn nói chuyện thực tế, có thể, ngươi nói thử mục đích thật sự của ngươi khi lên thuyền trước đi, ta sẽ trả lời câu hỏi khi nãy của ngươi."
"Ngô thuyền trưởng, ngươi có chứng mất trí nhớ à?" A Cửu khoanh tay, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, "Câu hỏi này, ngươi đã hỏi ở phòng thuyền trưởng trước đó rồi, ta cũng đã trả lời rồi."
"Thật sao?" Ngô Bạch Đinh dường như có hơi mất tập trung, "Thế thì hỏi lại lần nữa, ta không cho rằng câu trả lời trước đó của ngươi là thật, các ngươi khẳng định có mục đích khác."
A Cửu cảm thấy vị Ngô thuyền trưởng này nói chuyện tựa hồ có hơi hững hờ, dứt khoát vòng vo với hắn: "Mục đích của bọn ta, ngươi nên rõ ràng nhất, không phải là những gì mà ngươi đã lên kế hoạch từ đầu sao? Từ Dư gia đến Phương Thiên Tề, lại dùng tung tích của âm Y môn và tên của Ninh Tố Nga để dụ ta với Hạ Thiên lên thuyền, kế hoạch rất tốt, hơn nữa bọn ta cũng đích thật là bị lừa, lên chiếc thuyền này."
"Cửu nha đầu, là nàng bị lừa, chứ ta không bị lừa." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Ta chẳng qua là cảm thấy tẻ nhạt, nên đi theo nàng lên thuyền chơi."
"Đừng nói toạc ra như thế được không?" A Cửu quả thật tức không chịu nổi, muốn đánh Hạ Thiên một trận, nhưng đáng tiếc lại không đánh lại tên lưu manh này: "Không nghe thấy ta đang đấu trí đấu dũng với người ta à."
Hạ Thiên cười hì hì: "Cửu nha đầu, không cần đấu với tên đần này, thứ mà hắn biết không nhiều, lại còn thích bày trò."
Ngô Bạch Đinh mặt lạnh như tiền, nói: "Xem ra các ngươi không có ý định nói ra vừa nãy mình đi đâu."
"Nói ra phỏng chừng ngươi cũng không tin, cho nên cần gì phải lãng phí thời gian." A Cửu nhàn nhạt đáp lại.
"Nếu đã như vậy, hai vị cứ nghỉ ngơi cho thật tốt." Ngô Bạch Đinh dập thuốc lá, chậm rãi đứng dậy: "Sáng sớm ngày mai sẽ đến một hải đảo, buổi giao lưu chân chính diễn ra ở trên đảo, xin hai vị hãy tham gia."
“Hết hứng rồi." A Cửu trực tiếp cự tuyệt, "Bọn ta vốn dĩ cũng không phải thật sự muốn tham gia buổi giao lưu này, chỉ là muốn biết một ít tin tức mà thôi. Nhưng mà hiện tại, có biết hay không cũng không quan trọng."
Ngô Bạch Đinh nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của A Cửu, trên cơ bản có thể xác định tuyệt đối là có ai đó nói gì với nàng ta, chỉ là rốt cuộc là ai nói, nói cái gì, thì bây giờ hắn hoàn toàn không có manh mối.
"Nếu đã đến mức này, vậy ta cũng không lòng vòng." Ngô Bạch Đinh rất nhanh điều chỉnh lại tâm thái, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, từ ngày các ngươi đến Tân Cảng, liền đã rơi vào kế hoạch của ta, hơn nữa không ngoài dự đoán chút nào, hiện tại các ngươi cũng nằm trong lòng bàn tay của ta."
"Sau đó thì sao, ngươi muốn làm gì?" A Cửu hỏi.
"Đương nhiên là dùng các ngươi để dụ Y Tiểu Âm ra, các ngươi đối với Y Tiểu Âm mà nói hẳn là những người cực kì quan trọng." Trên mặt Ngô Bạch Đinh lộ ra nụ cười tự đắc: "Vả lại, thật ra ta cũng không có ác ý với các ngươi, chỉ cần Y Tiểu Âm xuất hiện, ta có thể thả các ngươi đi bất cứ lúc nào."
Hạ Thiên cười hì hì, nói với A Cửu: "Cửu nha đầu, đầu óc của tên đần này quả nhiên có vấn đề, lẽ ra chúng ta mới là người có thể đi bất cứ lúc nào mới phải."
"Khả năng là hắn căn bản không có não." A Cửu thở dài, "Hoặc là hắn cảm thấy chúng ta không có não."
Hạ Thiên lập tức nói: "Vậy khẳng định là hắn không có não."
"Ta cũng nghĩ là vậy." A Cửu hiếm mới có một lần tán đồng quan điểm của Hạ Thiên.
Ngô Bạch Đinh nhìn Hạ Thiên và A Cửu ở nơi đó một xướng một họa, tâm tình rất là khó chịu, lạnh giọng nói: "Đừng nghĩ là ta đang nói đùa, chỉ cần lên thuyền, coi như là Thiên Vương lão tử, cũng phải nghe ta. Các ngươi sống hay chết, đều trong một ý niệm của ta."
"Không biết đồ đần ngươi là quá mức tự tin, hay là không tự mình biết mình." Hạ Thiên lười biếng nói: "Dù là ở đâu, ta cũng chỉ nghe lời bản thân và vợ ta, cũng không có ai có thể khiến ta chết."
"Thật thú vị." Ngô Bạch Đinh nhếch miệng nở nụ cười, "Xem như là ta mở mang tầm mắt, trên đời này vậy mà còn có nhân vật như ngươi, đã ngông cuồng đến mức độ khiến người ta căm phẫn."
Hạ Thiên trịnh trọng nói: "Ta không ngông cuồng gì cả, mà trái lại còn rất khiêm tốn."
"..." A Cửu đã lười bình luận về câu nói này của Hạ Thiên.
"Thôi được, tán gẫu với các ngươi chẳng vui chút nào, ngày hôm nay chỉ tới đây thôi, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt vào." Ngô Bạch Đinh chậm rãi đứng lên, "Ngày mai sẽ đến một hải đảo, đến lúc đó các ngươi sẽ nhìn thấy Trường Sinh chủ trên hải đảo.”
“Tin tức các ngươi ở trên đảo, cũng sẽ đi qua con đường đặc thù của âm Y môn đưa tới Y Tiểu m, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ đến đảo tìm các ngươi. Chờ bắt được Y Tiểu m, các ngươi có thể tự mình rời đảo. Các ngươi đừng nghĩ chạy trốn, bởi vì các ngươi trốn không thoát."
"Chỉ sợ đồ đần ngươi sống không tới ngày mai." Hạ Thiên cười hì hì nói.
"Ha ha, ngươi muốn giết ta? Không ngại thì cứ thử xem." Ngô Bạch Đinh tràn đầy tự tin, bỗng nhiên từ trong lồng ngực lấy ra một khối vật thể màu đen to bằng bàn tay, "Biết đây là cái gì không?"
A Cửu thuận miệng nói: "Gạch?"
"Cái này là Tục Mệnh Hoàn chân chính, cũng gọi là âm Cực Hoàn. Vật này có thể liên tục bổ sung sức sống, còn có thể tăng cường chiến lực." Ngô Bạch Đinh dứt lời liền đập viên gạch đen, nuốt một nửa vào, một nửa còn lại tiện tay lau ở trên tường.
Phần nuốt vào trong bụng trong nháy mắt hóa thành từng sợi khói đen, ngấm vào lục phủ ngũ tạng của Ngô Bạch Đinh, để thân thể của hắn trong nháy mắt nhận được cường hóa.
Cùng lúc đó, nửa còn lại lau ở trên tường, như là đang sống, đi lại ở trên tường, trên đất, trên trần nhà, cuối cùng chui vào trong cơ thể hai tên bảo vệ.
Hai bảo vệ đó hóa thành một đống xương khô với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy, từ trong cơ thể bọn họ bay ra hai bóng đen, chìm vào trong mũi của Ngô Bạch Đinh, để thân thể của hắn lại lần nữa mạnh thêm vài phần.
"Loại âm Cực Hoàn này, ta đã sai người dán khắp mỗi một góc của cả chiếc thuyền, hợp thành một cái âm Cực Vãng Sinh Trận." Trên mặt Ngô Bạch Đinh lần nữa lộ ra nụ cười vô cùng tự tin, ", Sống chết của hơn ba ngàn người trên chiếc thuyền này, đều nằm trong lòng bàn tay ta, đó cũng không phải là nói ngoa. Hiện tại đã rõ rồi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận