Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4029: Người nên đi chết là tên ngốc ngươi đấy

“Được rồi, mạch bên ngoài của các ngươi cũng chỉ thêm vào cho có, đến hay không cũng không quan trọng.”
Thượng Quan gia chủ nói thẳng, vẻ khinh bỉ không hề che giấu.
Người thanh niên lười biếng bên cạnh có vẻ không được kiên nhẫn: “Ta không rảnh nghe các ngươi nói nhảm. Nói thẳng đi, bé ngoan ở đâu rồi?”
“Làm càn.”
Thượng Quan gia chủ thấy thái độ của đối phương như vậy, không khỏi nổi giận, chỉ vào đối phương mà mắng: “Ngươi là ai mà cũng dám nói chuyện với lão phu như vậy.”
Thiếu phụ váy trắng đuổi theo ra, lập tức nhẹ giọng nhắc nhở: “Cha, hắn chính là Hạ Thiên.”
“Hạ Thiên?”
Thượng Quan gia chủ kinh ngạc nhìn người thanh niên lười nhác trước mặt: “Ngươi chính là Hạ Thiên?”
Hạ Thiên không rảnh lãng phí thời gian với ông ta, liền hỏi lại lần nữa: “Đừng nói nhảm nữa, bé ngoan ở đâu?”
Thượng Quan gia chủ mờ mịt hỏi lại: “Bé ngoan? Bé ngoan nào?”
“Hạ huynh nói chính là Thẩm Manh. Nhũ danh trước kia của nàng là Bảo Bảo.”
Thượng Quan Kim Hoàn vội vàng giải thích thay cho Hạ Thiên.
“Thẩm Manh?”
Sắc mặt Thượng Quan gia chủ thay đổi: “Nàng ta là vợ sắp cưới của con trai út ta. Hôm nay là hôn lễ của tụi nó, bây giờ đang chuẩn bị ở hậu viện. Bất cứ người ngoài nào cũng đều không được… A?”
Ông ta còn chưa nói hết câu, Hạ Thiên đã trực tiếp đẩy ông ta ra, đi thẳng về phía sau viện.
“Dừng lại.”
Thượng Quan gia chủ đưa tay muốn bắt lấy Hạ Thiên, kết quả lại bị một bàn tay đập bay ra ngoài.
Thượng Quan gia chủ lộn một vòng giữa không trung, thân hình ổn định rơi xuống đất, lập tức hô lớn với thủ vệ: “Mau ngăn hắn lại cho ta.”
Tuy nhiên, tất cả đều vô dụng. Những người này hoàn toàn không phải đối thủ của Hạ Thiên, rất nhanh tất cả đều nện hết vào người Thượng Quan gia chủ.
Hậu viện, trong một gian phòng trang trí tinh mỹ.
Tiểu công tử Thượng Quan gia đang chất vất một nữ nhân vết thương chằng chịt.
“Thẩm Manh tiện nhân ngươi còn muốn đào hôn?”
Thượng Quan Tiểu Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện: “Ai cho ngươi lá gan đó? Chẳng lẽ Thượng Quan Tiểu Phi ta không xứng với ngươi sao?”
Thẩm Manh im lặng, sau đó nói: “Giết ta đi.”
“Ngươi muốn chết, ta lại càng không cho ngươi chết.”
Thượng Quan Tiểu Phi mắng một câu, lửa giận trong mắt không giảm, ngược lại còn tăng lên, nghiến răng nói: “Rốt cuộc ngươi tiện bao nhiêu? Làm phu nhân của Thượng Quan Phi ta không làm, lại chạy đến Long gia? Chẳng lẽ ngươi muốn làm đồ chơi cho lão già Long gia sao?”
“Ta chỉ đi điều tra một số chuyện mà thôi.”
Biểu hiện của Thẩm Manh vẫn không thay đổi, giọng điệu lại càng bình tĩnh lạ thường: “Tuy nhiên, có người cố ý tiết lộ hành tung của ta, cho nên ta mới bị Long gia bắt.”
“Đánh rắm.”
Thượng Quan Tiểu Phi nhìn biểu hiện của Thẩm Manh, lại càng thêm tức giận: “Ngươi bớt giả ngu với ta ở đây đi. Ta biết trong lòng ngươi sớm có người. Lão tử không thèm để ý, nhưng người của ngươi nhất định phải là ta. Bây giờ, ngươi mặc hỉ phục vào, lát nữa ngoan ngoãn bái thiên địa với ta, ta có thể không truy cứu chuyện trước đây.”
Thẩm Manh mặt không thay đổi: “Xin lỗi, ta sẽ không gả cho ngươi đâu.”
“Cái này không phải do ngươi quyết định.”
Thượng Quan Tiểu Phi cười lạnh một tiếng, cảnh cáo: “Thiên Sát chi thể của ngươi có thể giải quyết chứng Chước Dương của ta, là Thẩm gia các ngươi bán ngươi cho ta. Nếu ngươi tìm chết, Thẩm gia các ngươi sẽ bị diệt cả nhà.”
Thẩm Manh im lặng.
“Ta sẽ không ngại nói cho ngươi biết một việc.”
Thượng Quan Tiểu Phi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nói: “Ta biết người của ngươi chính là ở trên mạng. Mặc dù ngươi đã xóa hết lịch sử trò chuyện, nhưng ta đã nhờ cha ta phái người ra ngoài điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Ánh mắt Thẩm Manh rốt cuộc cũng thay đổi, chấn kinh hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Thế nào? Bây giờ mới biết sợ sao?”
Thượng Quan Tiểu Phi thấy đối phương đã có biểu hiện, không khỏi đắc ý: “Ngươi cho rằng ngươi giấu đủ sâu, nhưng muốn người đừng biết, trừ phi mình đừng làm.”
Thẩm Manh nghe xong, đột nhiên mỉm cười: “Ngươi cho rằng ta xóa ghi chép là vì bảo vệ hắn không bị các ngươi quấy rối sao?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
Thượng Quan Tiểu Phi lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi gạt được ta sao? Ta biết ngươi là hacker nổi tiếng thế giới bên ngoài, nhưng ngươi không phải tiểu yêu tinh trong truyền thuyết. Người giỏi hơn ngươi không phải ít. Cho nên, cái tên mà ngươi muốn bảo vệ kia đã không chỗ che thân.”
Thẩm Manh lắc đầu, thở dài nói: “Thật ra ta đang bảo vệ các ngươi đấy. Hắn không phải là người các ngươi có thể trêu chọc. Bây giờ các ngươi ngừng điều tra có lẽ còn kịp. Bằng không, Thượng Quan gia các ngươi sẽ có tai họa ngập đầu.”
“Ha ha, ta ngược lại có chút hiếu kỳ.”
Thượng Quan Tiểu Phi càng thêm cười lạnh không thôi, khoanh tay nói với Thẩm Manh: “Nhân tình của ngươi có mạnh như vậy không? Nếu hắn mạnh, vì sao không cưới ngươi? Có phải ngươi tự ti, không dám nói cho hắn biết ngươi đang bị bệnh nặng?”
“Chú ý lời nói của ngươi đấy.”
Thẩm Manh cau mày, bất mãn nói: “Ta và hắn cũng không phải tư tình nhi nữ, cũng không có suy nghĩ xấu xa như ngươi.”
“Mẹ nó.”
Thượng Quan Tiểu Phi nhấc chân đạp lăn Thẩm Manh ngã lăn xuống đất: “Ngươi làm ra chuyện này thì không bẩn thỉu, ta nói một câu ngược lại bẩn thỉu. Tiện nhân ngươi, đi chết cho ta đi.”
Hắn ta thấy Thẩm Manh im lặng không nói, khí nộ đan xen, trong nháy mắt mất đi lý trí, nhấc chưởng chụp về phía đầu Thẩm Manh.
Bành.
Một tiếng vang rền, chỉ thấy Thượng Quan Tiểu Phi cả người đằng không bay lên, đánh vỡ một mặt tường, ngã vào trong hậu viện.
Tiếp theo, một âm thanh lười biếng vang lên: “Người nên đi chết là tên ngốc ngươi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận