Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4225: Ta sẽ tự mình đánh ra một cánh cửa

Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ta và nữ nhân của ta vừa mới từ thế giới địa tâm trở về, ở đó thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là Ngũ đế quá yếu, đánh chẳng đã tay gì cả.”
“Linh khí trái đất ngày càng yếu, bọn họ tiến vào lòng đất cũng đã mấy vạn năm.”
Nhiếp Tử Hùng thuận miệng phụ họa: “Ban đầu, Ngũ đế có khả năng phá hủy thiên địa. Bây giờ, bọn họ đều là hàng lởm.”
“Ngũ đế thời đại thần thoại mạnh bao nhiêu chứ?” Hạ Thiên hỏi: “Bọn họ đều đạt đến Độ Kiếp Kỳ sao?”
Nhiếp Tử Hùng lắc đầu: “Cái này ta cũng không rõ nữa.”
Kiều Tiểu Kiều thấy chủ đề lại bị lệch sang chỗ khác, liền ho nhẹ một tiếng, nói với Nhiếp Tử Hùng: “Tranh thủ nói chuyện chính đi, đừng kéo sang chuyện khác nữa.”
“A, đúng.”
Nhiếp Tử Hùng vội vàng tập trung tinh thần, không dám tùy tiện nói sang chuyện khác nữa: “Hơn hai năm trước, trong lúc ta cho rằng cánh cửa đó không ở trái đất, ta rốt cuộc đã tìm được một manh mối.”
“Thế cánh cửa đó ở đâu?” Kiều Tiểu Kiều hỏi.
Nhiếp Tử Hùng không biết nghĩ đến điều gì, biểu hiện có chút khẩn trương, vô thức nuốt một ngụm nước bọt: “Trong một chiếc hộp.”
“Chiếc hộp?” Kiều Tiểu Kiều có chút ngoài ý muốn.
Tô Vô Song mờ mịt hỏi: “Ngươi đang nói cái gì? Một cánh cửa to lớn làm sao có chuyện nằm trong một chiếc hộp chứ?”
Nhưng rất nhanh nàng nghĩ đến một khả năng: “Ngươi nói cái hộp đó, không phải chỉ chính là trái đất chứ?”
“Dĩ nhiên không phải.” Nhiếp Tử Hùng khẳng định: “Chính là một cái hộp, lớn chừng bàn tay, không khác gì một cái hộp âm nhạc. Hộp như vậy có rất nhiều, nhưng cất giấu Chúng Diệu Chi Môn lại chỉ có một cái.”
“Ta biết cái hộp đó rồi.” Hạ Thiên nhớ đến hắn phát hiện một cái hộp âm nhạc trong thư phòng của Huyền Dương Tiên Đế ở Thiên Ngoại Thiên: “Trước đó Tiểu Tiên Giới cũng có một cái, nhưng về sau đã biến mất rồi.”
Nhiếp Tử Hùng lập tức nói: “Đó là giả. Bên trong hộp giả chỉ cất giấu một luồng ánh sáng màu vàng. Nếu ánh sáng đó phóng ra ngoài, cái hộp sẽ vô tác dụng.”
“Ngươi nói đúng.” Kiều Tiểu Kiều gật đầu với Nhiếp Tử Hùng. Nhiếp Tử Hùng im lặng một hồi, sau đó nói: “Cái hộp đó được một hội giáo chúng có tên là Ngu Giả Chi Trác cất giữ. Lúc đó, ta phải phí hết công phu mới tiềm nhập được vào bảo tàng của bọn họ, sau đó không cẩn thận mở ra một cái hộp, bản thể bị vây bên trong. Bởi vì không cách nào thoát thân, ta đành phát ra tín hiệu cầu cứu với Bách Thiên Lang, nhờ hắn ta nghĩ cách cứu ta.”
Kiều Tiểu Kiều nói: “Sau đó, hắn ta lại đến nhờ chúng ta.”
“Khả năng cũng chỉ có như vậy mới có thể cứu ta.” Nhiếp Tử Hùng cười khổ: “Không, hẳn chỉ có Hạ Thiên mới có thể cứu ta.”
Kiều Tiểu Kiều hỏi: “Cớ sao ngươi lại nói như vậy?”
“Đúng, việc này có liên quan gì đến Hạ Thiên?” Tô Vô Song vẫn không hiểu. Nhiếp Tử Hùng cảm khái nói: “Khi ta tìm kiếm tung tích của Chúng Diệu Chi Môn ở trái đất, Bách Thiên Lang cũng không nhàn rỗi, cũng tiếp tục tìm kiếm cổ thư tàn trang ở Tiên Vân đại lục, vừa tìm hiểu tin tức bên trên. Hắn ta phát hiện cánh cửa đó rất có thể có liên quan đến Nghịch Thiên Chân Kinh, cũng có liên quan đến vị Dạ đế hơn hai vạn năm trước.”
“Ta biết Nghịch Thiên Chân Kinh. Nó là một truyền thuyết cực kỳ cổ xưa và thần bí ở liên minh tu tiên.” Phù Diêu Tiên Tử rốt cuộc nghe được chi tiết khiến mình hứng thú, không thể không xen vào: “Về sau, nó đã bị Dạ đế chiếm lấy. Hắn ta đã chỉnh sửa lại nội dung của Nghịch Thiên Chân Kinh, tạo thành bốn quyển sách Dạ Thiên Thư. Nghe nói bên trong ghi lại công pháp. Chỉ cần ngươi học được một môn trong đó, ngươi có thể tung hoành chư thiên vạn giới, xưng bá tinh hà vô tận.”
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Vậy hắn ta có làm được không?”
“Hai vạn năm trước, hắn ta đã bị mấy trăm vị Chuẩn tiên trong liên minh liên thủ đánh chết.”
Phù Diêu Tiên Tử thản nhiên nói: ‘Tuy nhiên, bốn quyển dạ Thiên Thư của hắn ta lại không thấy bóng dáng, nghe nói chúng đã được hắn ta rải đến vô số giới vực. Đương nhiên, cũng có người nói chúng ta đã bị Chí Tôn Minh của liên minh tu tiên cất giữ.”
“Bách Thiên Lang hoài nghi cái chết của Dạ đế rất có thể là vì hắn ta biết cách mở ra Chúng Diệu Chi Môn. Hơn nữa còn ghi vào trong bốn quyển sách kia.”
Nhiếp Tử Hùng xoa mi tâm, trán dần dần đổ mồ hôi: “Cho nên liên minh tu tiên không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết chết hắn ta, còn hủy đi bốn quyển Dạ Thiên Thư của hắn ta.”
“Có phương pháp tốt như vậy, vì sao bọn họ không trực tiếp hợp tác với Dạ đế chứ?” Tô Vô Song nghĩ mãi mà không thông: “Như vậy không phải tốt hơn sao? Cũng không cần ngươi chết ta sống.”
Hạ Thiên mỉm cười, nói toạc ra điểm chính bên trong: “Vợ Vô Song, đáp án thật ra rất đơn giản.”
“Đơn giản sao?” Tô Vô Song quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ngươi nói nghe một chút đi.” “Bởi vì đám ngớ ngẩn của liên minh tu tiên không làm được phương pháp đó.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Dạ đế kia lại có thể mở ra. Hắn ta vì muốn chọc tức đám ngớ ngẩn đó, cho nên mới cố ý ghi vào trong sách, truyền bá cho càng nhiều tu tiên giả.”
Kiều Tiểu Kiều không nhịn được cười: “Nói như vậy, tính cách của vị Dạ đế đó có phần giống chàng đấy.” “Tuyệt không giống.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu là ta, ta không cần tìm Chúng Diệu Chi Môn. Bọn họ muốn tranh thì cứ việc tranh. Ta muốn đến Chân Tiên giới, ta sẽ tự mình đánh ra một cánh cửa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận