Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3140: Ngươi đúng là nhận được chân truyền từ phu quân

Sở Dao lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi mới là hạng người không bằng heo chó.”
“Chửi hay lắm.” Giang Vô Cữu nở nụ cười tà dâm: “Ngươi mắng càng hung ác, bổn vương lại càng có nhục dục chinh phục. Đến lúc đó, chơi sẽ càng hưng phấn hơn.”
Vương Tiểu Nha cười nói với Sở Dao: “Cho nên ngươi cần chi phải tức giận với hắn ta, cứ chơi với hắn ta, cho hắn ta biết cái gì gọi là chênh lệch, sau đó xử lý hắn ta, không phải rất tốt sao?”
Tuy tính cách của Sở Dao cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng dù sao nàng cũng đã trưởng thành hơn một chút, biết có đôi khi không thể tùy ý làm bậy. Nàng quay sang nhìn Khương Thanh Nguyệt: “Thất tỷ tỷ, giết tên cặn bã này có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta hay không?”
“Mục tiêu của chúng ta là Vạn Hỏa giáo.” Khương Thanh Nguyệt thản nhiên nói: “Người và chuyện còn lại không quan trọng.”
Sở Dao lập tức hiểu rõ.
“Xử lý thì xử lý, có gì ghê gớm đâu.” Vương Tiểu Nha lại không cho rằng đây là chuyện quan trọng: “Một vương tử thôi mà, nếu ai dám có ý kiến, chúng ta cứ diệt sạch vương tộc quốc gia rách nát này.”
Sở Dao im lặng nhìn Vương Tiểu Nha: “Ngươi đúng là nhận được chân truyền từ phu quân.”
“Đó là đương nhiên rồi.” Vương Tiểu Nha xem lời này trở thành sự khích lệ: “Chẳng lẽ ngươi không muốn dạy cho đám ngu ngốc này một bài học sao?”
“Dạy? Đây không phải phong cách của ta.” Sở Dao lắc đầu, ánh mắt lóe lên sự giận dữ: “Loại người không bằng heo chó, róc xương lóc thịt cũng không đủ. Tuy nhiên, trước khi xử lý hắn ta, ta cũng nên chơi đùa một chút, để hắn ta biết được cái gì gọi là đau đến không muốn sống, sống không bằng chết, muốn chết cũng khó.”
Giang Vô Cữu cũng không nghe thấy ba người Sở Dao truyền âm, chỉ cười nói: “Hai vị mỹ nhân, các ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“Bắt đầu đi.” Sở Dao lười lãng phí thời gian: “Không cần chuẩn bị.”
“Đúng là sảng khoái.” Giang Vô Cữu vỗ tay, nói với người phía sau: “Các ngươi mau đưa đến cho tân vương phi một con thuyền thủy tốc tốt nhất. Bổn vương phải bồi nàng chơi một chút, các ngươi không cần đi theo.”
Đám người kia ở cùng với Giang Vô Cữu một thời gian dài, làm sao mà không hiểu Giang Vô Cữu chẳng phải muốn thi đấu gì cả, chỉ là muốn tìm cơ hội thịt trước một mỹ nhân, lập tức ngầm hiểu nhường lại mấy chiếc thuyền thủy tốc để Sở Dao chọn lấy một cái.
Sở Dao cũng không hiểu rõ loại thuyền thủy tốc này cho lắm nhưng cũng không tìm hiểu quá kỹ, tùy ý chọn một cái: “Được rồi.”
“Con sông này chạy dài mười mấy vạn dặm. Nếu chạy hết sẽ rất tốn thời gian.” Giang Vô Cữu tươi cười nhìn Sở Dao: “Nếu không, chúng ta so đấu với nhau ba ngàn dặm. Vừa đi vừa về là sáu ngàn dặm. Ai đến trước người đó thắng, như thế nào?”
Sở Dao đương nhiên không có ý kiến: “Được.”
“Để tỏ lòng tôn trọng mỹ nhân, bổn vương để ngươi chạy trước mười hơi.” Giang Vô Cữu làm ra vẻ rộng lượng: “Phương pháp ngự thuyền thủy tốc, ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ngươi đưa lỗ tai sát lại đây.”
“Không cần, ta chỉ cần nhìn một chút là biết rõ.” Sở Dao còn không rõ cái tên háo sắc này suy nghĩ gì sao. Loại thuyền thủy tốc này cũng chẳng có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật. Nàng thả người nhảy lên thuyền, một chân đạp trúng cơ quan nào đó, tùy thời rót linh khí vào trong.
Quả nhiên, thuyền thủy tốc trong nháy mắt khởi động, giống như mũi tên trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.
“Chà, quả nhiên có chút bản lãnh.” Giang Vô Cữu vô cùng hưng phấn: “Bổn vương càng lúc càng mong đợi. Các ngươi chờ ở đây, chờ bổn vương ôm mỹ nhân về.”
Đợi mười hơi thở, Giang Vô Cữu lập tức như tia chớp bay đi, nhấc lên gợn sóng to lớn, thiếu chút nữa không xô ngã người trên bờ xuống đất.
“Mau bắt bọn họ lại cho ta.”
Giang Vô Cữu vừa đi chưa được vài giây, Trương đội trưởng vẫn đứng im tại chỗ bỗng nhiên trở mặt.
“Trương đội trưởng, ngươi muốn làm gì?” Vương Tiểu Nha vẫn nở nụ cười mê người: “Chúng ta đã làm gì sai sao?”
“Hừ, lai lịch các ngươi không rõ, còn muốn câu dẫn tam vương tử, rõ ràng mưu đồ làm loạn.” Trương đội trưởng không còn bộ dạng chó săn như vừa nãy, ngược lại trở nên lãnh khốc: “Tam vương tử thiên tính thiện lương, nhìn không ra dã tâm của các ngươi, nhưng các ngươi không gạt được pháp nhãn của Trương Tam Lang ta đâu.”
“Chỉ lý do này sao?” Vương Tiểu Nha nghe xong, không khỏi cười càng vui vẻ hơn: “Ta còn tưởng rằng ngươi là ông chủ ẩn tàng nào đó. Kết quả ngươi cũng chỉ là một phế vật, chẳng có gì thú vị.”
Trương đội trưởng lại càng thêm giận không kềm được, chỉ vào Vương Tiểu Nha mà mắng: “Không cần suy nghĩ, các ngươi nhất định là yêu nữ. Tam vương tử thương hương tiếc ngọc, không muốn thương tổn các ngươi, nhưng vì suy nghĩ cho Vương tộc, bổn đội trưởng trước bắt các ngươi lại, phế đi tu vi, khóa xương tỳ bà, để lại cho Tam vương tử hưởng dụng.”
“Haiz, ta lười nói nhiều với ngươi quá.” Vương Tiểu Nha quay sang nói với Khương Thanh Nguyệt: “Thất tỷ tỷ, đám rác rưởi này giao lại cho tỷ. Ta chẳng muốn ra tay.”
Khương Thanh Nguyệt đưa tay xuống eo, một thanh trường kiếm quang hoa như nước xuất hiện: “Loại phế vật này không cần ngươi ra tay, vừa lúc để ta biến chúng thành thức ăn cho Trảm Dạ Kiếm.”
“Quả nhiên có chuẩn bị mà đến.” Trương đội trưởng thấy Khương Thanh Nguyệt lấy ra trường kiếm, tinh thần run lên, nói với những người khác: “Hai nữ nhân này là tu tiên giả, ngàn vạn lần không được chủ quan, cũng không được đả thương tính mạng của bọn họ, bắt lại là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận