Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1722. Ngươi là đồ sao chổi

"Cái gì? Người kia đã chết?"
"Không thể nào? Chết rồi ư?"
"Mới đó mà đã chết rồi?"
"Rốt cuộc người này là ai vậy? Hắn lại còn nói y thuật của Cửu tiểu thư không được?"
"Không biết, hình như người này là nam nhân của Cửu tiểu thư......"
"Nhưng không phải hắn còn đang ôm Ninh Nhụy Nhụy sao?"
"Tại sao Ninh Nhụy Nhụy lại như vậy chứ? Không phải nàng ta vẫn luôn không có bạn trai sao?"
......
Đám người vừa bàn tán vừa theo bản năng cách xa nam nhân nằm trên mặt đất, nếu hắn thật sự đã chết rồi, bọn hắn nên cách xa một chút thì tốt hơn.
"Chồng ta không chết, hắn thật sự còn chưa có chết, Cửu tiểu thư, van cầu cô, cô mau tới đây xem hắn......" Bây giờ, nữ nhân kia nôn nóng gào lên.
"Ngươi buông ta ra trước, cho dù hắn đã chết thì ta cũng phải đi xác nhận một chút chứ." A Cửu nói khẽ với Hạ Thiên, có phải tên khốn kiếp này có tật xấu gì không, làm gì mà nhất quyết không cho nàng đi qua bên đó?
Dù muốn ôm nàng thì hắn không thể cùng qua đó với nàng sao?
"Cửu nha đầu, chỉ số thông minh của ngươi thật sự cần tăng lên nha." Hạ Thiên lắc đầu thở dài, "Ta không cho ngươi đi qua đương nhiên vì ngươi không thể qua, nếu ngươi tới đó thì có thể sẽ bị nổ chết."
"Cái gì? Bị nổ chết?"
"Hắn nói vậy là có ý gì?"
"Chẳng lẽ có bom?"
"Không thể nào? Tại sao ở đây lại có bom chứ?"
......
Đám người lập tức xôn xao, nếu ở đây thật sự có bom vậy thì phiền phức rất lớn.
Dù sao lúc này đã có mấy người chuẩn bị chạy trốn.
"Hạ thần y, anh nói nơi này có bom?" Trần Long khẽ biến sắc, hiện tại ở đây có ít nhất vài trăm người, một khi có bom thì tử thương sẽ vô cùng thảm trọng.
"Nè, ngươi nói vậy là có ý gì? Bom gì?" Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy cũng có chút hốt hoảng, điều đó cũng là chuyện bình thường, đầu năm nay nghe được có bom mà còn không sợ thì cũng chỉ có loại người không bình thường như Hạ Thiên.
Cho dù A Cửu là người tu tiên thì trong lòng cũng có chút lo lắng.
"Ngươi nói rõ ràng một chút, rốt cuộc chuyện này là sao?" A Cửu trừng mắt với Hạ Thiên, nàng tin tưởng Hạ Thiên sẽ không vô duyên vô cớ thêu dệt loại chuyện như vậy, nhưng vấn đề là, rốt cuộc chuyện quả bom là như thế nào?
"Ừm, thật ra chuyện đó rất đơn giản, tên ngu ngốc đã chết đó không phải là chồng của nữ nhân kia, trên người của hắn bị gài bom, chờ khi nào ngươi đi qua kiểm tra cơ thể của hắn thì hơn phân nửa bom sẽ nổ." Hạ Thiên lười biếng nói: "A, hình như không đúng lắm."
Hạ Thiên nhìn nữ nhân kia: "Ngươi giống như rất muốn cho Cửu nha đầu đi qua, nói như vậy, người mà ngươi chân chính muốn nổ chết thật ra là Cửu nha đầu? Ừm, như vậy xem ra, ngươi có thù oán gì với Cửu nha đầu à?"
"Cái gì? Thật sự có bom?"
"Giả phải không?"
"Điều này có phải hơi chút khoa trương không?"
"Thôi thôi, ta thấy mình vẫn nên rời đi trước thì tốt hơn."
"Cái kia, Trần đại thiếu, ta còn có việc, ta về trước đây."
"Xin lỗi nha Hạ Nhã, ta đột nhiên có chuyện gấp, xin phép về trước......"
......
Hiện tại, mọi người vẫn chưa biết rõ là có bom thật hay không, nhưng rất nhanh mọi người đều có một suy nghĩ chung, mặc kệ là có bom hay không, đi về trước rồi nói sau.
Nếu đã có người lập tức kiếm cớ muốn rời đi, thì những người khác cũng nhao nhao bắt chước, có câu ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, rời đi mới là an toàn nhất.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Dừng lại, tất cả đứng lại cho ta!" Một tiếng quát chói tai vang lên, "Ai dám cử động một bước thì ta sẽ cho bom phát nổ, các ngươi đừng ai nghĩ đi ra ngoài!"
Nghe được giọng nói đó, mọi người lập tức đã xác định được hai chuyện, đầu tiên, nơi này thật sự có bom, tiếp theo, bọn hắn không ra ngoài được.
Tất cả mọi người lập tức ngoan ngoãn đứng tại chỗ, vì người vừa quát to chính là nữ nhân hoảng sợ khi nãy, mà giờ khắc này trên mặt nàng ta hoàn toàn không nhìn thấy chút sợ hãi, chỉ có một tia lạnh lùng và tàn khốc.
Mà mỗi người cũng đều nhìn thấy trên tay nữ nhân kia cầm thứ gì đó, mặc dù không ai nhận ra đó là gì nhưng tất cả đều có xem phim, biết thứ đồ chơi kia hơn phân nửa chính dụng cụ kíp nổ.
"Ngươi thật là cái đồ sao chổi!" Ninh Nhụy Nhụy không khỏi trừng mắt với Hạ Thiên, mỗi lần gặp phải tên lưu manh này đều không có việc gì tốt cả!
"Tiểu muội chân dài, ngươi lại không ngoan rồi." Hạ Thiên nói rất chân thành: "Hơn nữa, thật ra ngươi mới là sao chổi, nhưng ngẫu nhiên ngươi cũng lúc gặp may, đó chính là gặp ta, nếu không thì ngươi đã sớm chết rồi."
Ninh Nhụy Nhụy lập tức không phản bác được, dù sao thì lời đó là sự thật.
Ít nhất thì nửa câu sau là thật, nếu không gặp được Hạ Thiên thì nàng đúng là đã chết sớm, hơn nữa còn rất có thể bị chết rất khó coi.
"A Cửu tiểu thư, tốt nhất là ngươi nên lập tức bước tới đây cho ta!" Nữ nhân kia lại lên tiếng, "Nếu không thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ chôn cùng với ngươi!"
"Nếu ngươi chỉ nhắm vào ta thì hãy để những người khác rời đi, hai chúng ta đơn độc giải quyết việc này." Giờ phút này, A Cửu cũng rất bình tĩnh, thật ra đối với nàng mà nói thì đây cũng không phải là chuyện quá hiếm thấy.
Nếu chỉ có một mình thì nàng hoàn toàn có thể chạy thoát khỏi trái bom này, nhưng bây giờ ở đây lại có nhiều người như vậy, hơn nữa không gian không lớn, lỡ như bom nổ thật thì nàng không chắc mình có thể bảo vệ tất cả mọi người.
Cho dù có Hạ Thiên ở đây thì nàng cũng không thể đảm đảm mọi người chắc chắn có thể an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận