Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3104: Ta dựa vào chính là thực lực, còn có suất khí

Vụ nổ như trong dự đoán đã không phát sinh, bởi vì thuốc nổ đã bị con tin trong tay hắn ta bóp thành một đống bột phấn.
“Ta đã nói ngươi quá yếu rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút nhàm chán: “Thuốc nổ này của ngươi có nổ, ngoại trừ ngươi ra, cũng chẳng nổ chết được ai, lại còn quấy rầy ta ăn cơm.”
Người kia nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên mỉm cười tự giới thiệu: “Chẳng những võ công đệ nhất thiên hạ, y thuật cũng thiên hạ đệ nhất, suất khí lại càng đệ nhất thiên hạ.”
Người kia mở to mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi chính là thần y Hạ Thiên giết người không chớp mắt trong lời đồn?”
“Ta đúng là thần y, nhưng giết người không chớp mắt thì không phải.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Tên ngu ngốc nào đồn đại như thế. Từ trước đến nay ta không thích giết người, ta toàn lấy đức phục người.”
“Tự dưng đi bắt một ma đầu làm con tin, mệnh ta nên như thế, ta nhận thua.” Người kia chán nán ngã xuống đất, cảm thán nói: “Ông trời sao mà bất công quá. Nhưng như vậy cũng tốt, Hồ Hành Vũ chết rồi, ta sống cũng không có ý nghĩa, các ngươi ra tay đi.”
Hồ lão thái thái chăm chú nhìn người kia nửa ngày, thản nhiên nói: “Mang hắn ta xuống, sau yến hội, các ngươi điều tra thân phận của hắn ta, gọi người nhà hắn ta đến đây luôn.”
Người kia không hề phản kháng, mặc cho bảo vệ kéo mình xuống.
Một náo loạn nho nhỏ kết thúc qua loa. Người xem náo nhiệt vẫn còn chưa thỏa mãn.
“Mọi người cứ thoải mái, không sao đâu.” Tâm trạng của Hồ lão thái thái dường như không bị ảnh hưởng. Bà ra lệnh cho người thu dọn một chút, sau đó mỉm cười nói: “Mọi người ngồi xuống đi. Món ăn cũng đã nguội rồi, các ngươi dọn món mới lên.”
“Khoan đã.” Hồ Ứng Bảo bỗng nhiên kêu lên. Thấy mọi người nhìn mình, ông ta hơi ngượng: “Ta cảm thấy nhiều món như thế, nếu đổi thì thật sự hơi bị lãng phí.”
Hồ Ứng Hùng lạnh giọng cười: “Thế nào? Ngươi muốn khách và mẹ ăn thức ăn nguội.”
“Ý của ta không phải như thế.” Hồ Ứng Bảo biết mình nói không thích hợp lắm, đành khoát tay: “Xem như ta không nói đi.”
A Cửu cảm thấy hơi lạ, vội hỏi Hạ Thiên: “Có phải bên trong thức ăn có gì đó cổ quái hay không?”
“Không có.” Hạ Thiên lắc đầu: “Nàng không phải nhìn thấy ta ăn rất ngon sao?”
“Ngươi là tên biến thái, ngươi ăn không có việc gì không có nghĩa người khác không có việc gì.” A Cửu tức giận lườm hắn một cái: “Vừa rồi ta ăn miếng thịt gà có độc, mặc dù rất nhạt nhưng rõ ràng là kịch độc.”
Hạ Thiên cười nói: ‘Cửu nha đầu, nàng đừng nói mò nữa. Nói không chừng là gia vị đặc biệt thì sao?”
“Có quỷ mới tin ngươi.” A Cửu biết Hạ Thiên khẳng định đã nhìn ra được vấn đề, nhưng những vấn đề này không tạo thành bất cứ tổn thất gì cho hắn, chẳng qua hắn chỉ muốn xem náo nhiệt, thành ra hắn mới lười lên tiếng.
Rất nhanh, món ăn đã được thu dọn sạch sẽ, thức ăn mới cũng đã được mang lên, mọi người vui vẻ hòa thuận, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Không bao lâu sau, Hồ lão thái thái mới đưa mắt nhìn Hạ Thiên và A Cửu, cười nói: “Ngươi chính là Hạ Thiên, diện mạo cũng đoan chính nhỉ. Vừa rồi ngươi gặp nguy không loạn, là người có thể làm đại sự.”
“Có đại sự hay không cũng không do ngươi nói.” Hạ Thiên đáp.
Hồ Ứng Bảo nổi giận với Hạ Thiên: “Thái độ của ngươi là gì thế?”
“Không sao.” Hồ lão thái thái không ngại: “Ta và ngươi thật ra cũng là thân thích. Mặc dù ta tái hôn với sư tổ của ngươi, nhưng tình cảm không tệ. Xét theo một ý nghĩa nào đó, ngươi cũng là tôn nhi của ta.”
“Đừng lôi kéo làm quen như thế.” Hạ Thiên khó chịu trả lời: “Ta chỉ đến đây xem náo nhiệt, đừng nghĩ đến chuyện cột ta lên thuyền hải tặc.”
Vạn Quy Nhân lên tiếng: “Xem náo nhiệt thì được, nếu có thể tham gia náo nhiệt lại càng tốt.”
“Không hứng.” Hạ Thiên nhìn ông: “Ta mặc kệ ngươi và đại sư phụ ta có ân oán gì. Ta chỉ là đồ đệ của Trương Minh Đà, nhưng chẳng liên quan gì đến Quỷ Y Môn.”
Hồ lão thái thái mỉm cười: “Nhiều người còn muốn làm cháu sai vặt của ta mà không được, ngươi thật sự không có hứng thú?”
Hạ Thiên lười trả lời vấn đề giống nhau.
“Tại sao ngươi lại đồng ý lời mời của lão thân?” Hồ lão thái thái hỏi: “Với trí thông minh của ngươi, ngươi chắc chắn phải biết được mục đích ta cho cháu trai của mình đi mời các ngươi chứ?”
“Biết.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nhưng ta không hứng thú tham gia. Ban đầu ta chỉ muốn đến đây gặp nhị sư phụ, kết quả ông ấy không ở đây.”
Vạn Quy Nhân đáp: “Ngươi nói Ngải Luân à? Nó đến Nguyệt Phương Nguyên rồi.”
“Không phải chỉ có ba người đoạt giải đầu mới có thể vào trong đó sao?” A Cửu khó hiểu hỏi.
Hồ lão thái thái giải thích: “Ngải tiên sinh thì khác. Ông ấy là người Cổ Thần bà bà nhìn trúng, tất nhiên không có gì kiêng kỵ. Ở Nam Cương, ông ấy muốn đi đâu thì đi.”
“Thì ra là được bao nuôi.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Nhị sư phụ chính là sa đọa. Nhất đại sát thần lại đi ăn bám.”
A Cửu nhìn hắn: “Nói như ngươi không ăn bám vậy.”
“Không giống. Ta dựa vào chính là thực lực, còn có suất khí.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Dáng dấp của nhị sư phụ không đẹp tra bằng ta, cũng không lợi hại hơn ta, cho nên ta không cần ăn bám.”
Một bóng người từ trên không trung rơi xuống, đứng giữa yến hội, người mặc áo đen, sát khí lẫm liệt, gương mặt bất thiện nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
“Ngươi nói ai không lợi hại bằng ngươi? Cũng không đẹp trai bằng ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận