Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1966. Chúng ta đang quay phim

"Đậu xanh, con mẹ nó, ngươi tìm chết phải không!" Gã đeo kính tức muốn hộc máu, vừa mắng vừa muốn đánh trả Hạ Thiên, nhưng mà lại bị hắn cho thêm hai cái bạt tai vào mặt.
"Ngươi làm cái gì vậy hả?"
"Có tin chúng ta giết chết ngươi không?"
Hai tên nam nhân chơi đánh bài, uống bia với với gã đeo kính đồng thời đứng dậy, rống to về phía Hạ Thiên.
Bang bang!
Hạ Thiên lập tức cho mỗi người một cái tát, hai người đó tức khắc bị đánh điên lên, rồi sau đó, ba nam nhân đó đồng loạt lao vào hắn, tay đấm chân đá, cảnh tượng nhìn qua có chút hỗn loạn.
Nhưnh cảnh tượng hỗn loạn ấy cũng chỉ kéo dài nhiều nhất vài giây, bởi vì tình hình lập tức thay đổi, trước đó nhìn qua là ba người muốn vây đánh Hạ Thiên, mà bây giờ là một mình Hạ Thiên đánh ba người bọn hắn.
Ba tên nam nhân đều ngã trên mặt đất, lối đi trên toa xe vốn dĩ rất hẹp, bọn hắn muốn đứng dậy cũng rất khó khăn, đặc biệt là Hạ Thiên còn thỉnh thoảng cho bọn hắn một cước, lúc này thì ba người bọn hắn đã bắt đầu kêu la thảm thiết.
"A...... Cứu mạng......"
"Đậu xanh...... Đau quá......"
......
"Nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ! Nhân viên bảo vệ đâu, nhân viên bảo vệ ở đâu rồi......" Thấy vậy, nữ nhân đi theo ba người kia hoảng hốt la to.
Bang!
Hạ Thiên lại vung tay thêm một cái tát, nữ nhân kia lập tức té ngã trên mặt đất.
"Ai da, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa......" Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng xuất hiện, mặc dù nàng có lên tiếng khuyên can nhưng lại đứng cách Hạ Thiên rất xa, giống như sợ bị vạ lây vậy.
"Thôi được rồi, ngươi đừng đánh nữa." Lúc này, cuối cùng Ninh Nhụy Nhụy cũng chịu lên tiếng, mà hiển nhiên là lời nói của nàng vẫn rất có hiệu quả, Hạ Thiên thật đúng là dừng tay lại.
"Đậu xanh, con mẹ nó ngươi có bản lĩnh lại đánh tiếp đi......" Nam nhân đeo mắt kiếng nằm trên mặt đất không sợ chết la to một câu, sau đó chính là một tiếng hét thảm: "A......"
Đối với yêu cầu như vậy thì Hạ Thiên chắc chắn sẽ thỏa mãn, không phải sao, người nọ rất nhanh bị đánh khóc lóc xin tha: "A! Đại ca, đại ca, ta sai rồi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...... Cảnh sát đâu, cảnh sát sao còn chưa tới...... A, đừng đánh nữa mà......"
Ừm, nam nhân đeo mắt kiếng kêu la rất thê thảm, lúc này toa xe đã hoàn toàn yên tĩnh, đám nhóc con phá phách làm ầm ĩ trước đó hiển nhiên cũng bị giật mình, hiện tại, bọn chúng đều thành thật ngậm miệng lại.
"Ngừng lại ngừng lại, chuyện này là sao đây?" Lúc này thì nhân viên bảo vệ cuối cùng cũng xuất hiện.
"Chính là hắn! Không hiểu tại sao hắn tự dưng lại nhào tới đánh ta......"
"Đúng vậy, người đó điên rồi, mau bắt hắn lại đi......"
"Cái tên này quả thật là có bệnh!"
"Ta thấy người ấy khả năng là có khuynh hướng bạo lực......"
......
Gã đeo kính mới vừa xin tha lập tức bắt đầu lên giọng chỉ trích Hạ Thiên, mà ba người bạn của hắn cũng hùa theo, sau đó bốn người gần như đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm thiết: "A......"
Một đám người có chút mờ mịt, tiếp đó ai nấy đều cảm thấy Hạ Thiên thật sự có khuynh hướng bạo lực, mà người duy nhất còn tỉnh táo chính là Ninh Nhụy Nhụy, đương nhiên, nàng đã sớm cho rằng hắn có khuynh hướng bạo lực.
"Xin chào, ta là Ninh Nhụy Nhụy, thật ra chuyện là như thế này......" Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy lúc này nàng cần đứng ra giải thích một chút, chỉ là trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên giải thích thế nào, tiếp đó linh quang lóe lên, nói ra một câu như vậy, "Cái kia, thật ra chúng ta là đang... đang quay phim, đúng vậy, là quay phim! Còn bọn hắn đều là…. diễn viên, không sai, tất cả đều là diễn viên!"
"Chúng ta không phải diễn viên......" Bốn người kia vội vàng phản đối, nhưng bọn hắn lại đột nhiên phát hiện, bản thân há mồm lại không phát ra được tiếng nào, căn bản không có âm thanh.
Thấy bốn người không tỏ vẻ phản đối, nhân viên bảo vệ kia đã có chút tin tưởng.
"Các ngươi thực sự đang quay phim sao?" Nhân viên bảo vệ hỏi thăm bốn người kia.
Bốn người nhanh chóng lắc đầu, ừm, tiếp theo bọn hắn nhận ra phần cổ của mình đã cứng ngắc, có muốn lắc đầu cũng không được.
"Tốt thôi, nhưng cho dù các ngươi có quay phim thì cũng đừng ồn ào ở trong xe như vậy, đây là nơi công cộng, đừng ảnh hưởng tới những người khác." Bây giờ, nhân viên bảo vệ đã tin tưởng lời nói của Ninh Nhụy Nhụy.
Dừng một chút, hắn lại nhìn về phía nàng: "Ninh tiểu thư, các ngươi chắc đã quay xong rồi đúng không? Kế tiếp thì thôi đừng quay nữa."
"Đúng vậy, đã quay xong rồi." Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, có Hạ Thiên phối hợp, cộng thêm nhân viên bảo vệ này cũng nhận ra nàng, cho nên việc nàng tùy tiện nói bừa một cái lý do thì cũng có thể lừa gạt cho qua.
Nhân viên bảo vệ và nhân viên phục vụ rất nhanh rời đi, tiếp đó toa xe trở nên vô cùng an tĩnh, đến nỗi việc đó có phải quay phim thật hay không thì mọi người cũng không quá xác định, nhưng mới vừa rồi Hạ Thiên đánh người nhìn qua rất chân thật.
Đương nhiên, sở dĩ an tĩnh trở lại là còn có một nguyên nhân khác, chính là bốn người kia vẫn không thể nói chuyện cũng như cử động, hiển nhiên đây đều là công lao của Hạ Thiên, mà hắn cũng đã thuận tay xách bọn hắn trở về vị trí cũ, sau đó hắn trở lại chỗ ngồi của mình rồi đặt Ninh Nhụy Nhụy lên đùi mình một lần nữa.
Về phần những đứa bé kia, lúc này bọn hắn cũng đã chịu thành thật ngồi yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận