Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4100: Xin lỗi, ta không muốn nghe

“Cùng cái đầu ngươi đấy, muốn chết thì chết một mình đi, không ai đi cùng ngươi đâu.”
Hạ Thiên nhếch miệng, giữa ngón tay lộ ra Định Hải Thần Châm đâm vào hư không, xuất ra một thức Châm Ngoại Châm.
Ánh sáng màu vàng đỏ đang mở rộng ra bên ngoài lập tức bị trói lại, rất nhanh co trở về.
“Ngươi không ngăn cản được đâu.” Cơ thể Võ La Thần Quân nổi lên vô số vết nứt, vẫn không ngừng có ánh sáng chảy qua.
Hạ Thiên không tin tà, lười biếng nói: “Vậy để ta ngăn cản cho ngươi xem.”
Hắn gia tăng thêm mấy phần kiếp lực, thậm chí còn chuyển hóa băng hỏa linh khí của mình thành kiếp lực. Mặc dù hao tổn rất lớn nhưng hắn vẫn làm được.
“Đúng là không thể nói lý." Võ La Thần Quân nhìn thấy, cảm giác hắn đang đối mặt với một tên quái thai không thể nào hiểu được: “Chuyện đã làm không được thì sẽ làm không được. Cho dù ngươi dung hội quán thông được Nghịch Thiên Chân Kinh, ngươi cũng vẫn làm không được.”
Lúc này Hạ Thiên cũng chẳng muốn nhiều lời, chỉ toàn tâm toàn ý với châm pháp của mình.
“Nếu tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ tự bạo, phát ra năng lượng ngươi không cách nào tưởng tượng được.”
Võ La Thần Quân thừa dịp thần trí chưa tan, nói tiếp: “Trừ phi ngươi là Chân Tiên, có thể thử một lần. Chỉ là độ kiếp, làm sao có thể… A?”
Lời còn chưa nói hết, hắn ta phát hiện ánh sáng màu vàng đỏ mà mình phát tán ra đã tiêu tán không còn.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Võ La Thần Quân hoàn toàn không cách nào tiếp nhận được kết quả đó, cũng vô pháp lý giải tình huống này: “Đây quả thật đã vi phạm pháp tắc thiên đạo.”
Hạ Thiên mồ hôi nhễ nhại, nhìn qua cũng biết hao tổn không nhẹ nhưng ngoài miệng vẫn nói một cách nhẹ nhõm: “Không có gì là không thể nào. Đối với ta mà nói, nó chỉ là một việc rất nhỏ.” Võ La Thần Quân lạnh lùng nói: “Đúng là đáng sợ. Người như ngươi tuyệt không thể lưu. Đã không thể nào mang cái nơi rách nát này đi, bổn quân bất luận thế nào cũng phải mang ngươi đi. Nếu không, tương lai ngươi chắc chắn sẽ tạo thành chấn động cực lớn cho liên minh tu tiên.”
Nói xong, hắn ta hóa thành một chùm ánh sáng nhào tới Hạ Thiên.
Triệu Vũ Cơ nhìn thấy Hạ Thiên lao lực quá độ, không nhất định có thể kịp thời phản ứng, nhưng khi nàng chạy đến nơi thì đã muộn, đành phải gọi cung chủ Thiên Cung: “Ngươi mau ngăn hắn ta lại.”
Cung chủ Thiên Cung cách Hạ Thiên gần nhất, bởi vì eo vẫn còn đang được hắn ôm, nhưng nàng cũng bất lực. Về phần nguyên nhân, nàng không tiện nói rõ.
“Ngươi muốn chết thì chết, đừng gây tai họa cho người khác.”
Lúc này, một âm thanh khác lại vang lên.
Bên trong tiên quan bay ra một người, áo trắng như tuyết, thanh lệ vô song, bên trong ánh mắt tràn ngập sát ý.
Nàng không muốn giết người, nhưng vì cứu nhiều người, nàng không thể không giết một người. “Phù, Phù Diêu Tiên Tử?” Võ La Thần Quân nhìn tiên tử đẹp đến mức không cách nào hình dung trước mắt, sửng sốt một hồi mới nói được: “Không, ta phải gọi ngươi là Tần Sơ Tuyết. Bổn quân rốt cuộc cũng đã gặp được ngươi. Trước khi đến đây, có người đã nhờ bổn quân truyền lời. Người kia nói…”
“Xin lỗi, ta không muốn nghe.”
Phù Diêu Tiên Tử hiện thân, nhấc tay chỉ vào Võ La Thần Quân: “Huyền tiêu thanh khí, khinh yên phi hoa.”
Theo lời nói của nàng còn có tuyết bay đầy trời đột nhiên sinh ra, đẹp không sao tả xiết.
Mỗi một bông tuyết đều đánh nát một vòng hào quang vàng óng, rất nhanh đã xóa đi ánh sáng phát ra từ Võ La Thần Quân.
Võ La Thần Quân suy yếu ngã xuống đất, bên trong cơ thể cũng trở nên trống rỗng, giống như một cái xác không còn lực sinh mệnh, ngay cả di ngôn cũng không kịp giao phó.
Tuy nhiên, sau khi Phù Diêu Tiên Tử thực hiện một chiêu này xong, ánh mắt mất đi thần thái, từ giữa không trung ngã xuống.
Hạ Thiên lập tức phi thân sang ôm lấy Phù Diêu Tiên Tử, sau đó nói với nhóm người Triệu Vũ Cơ: “Linh khí của vợ phù Diêu đã hao tổn không còn, để ta mang nàng đến Thanh Phong Sơn điều dưỡng. Chuyện ở đây giao cho các nàng giải quyết.”
Nói xong, Hạ Thiên lách mình rời đi, nhanh chóng không thấy bóng dáng.
Triệu Vũ Cơ nhìn nhau, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể tìm cung chủ Thiên Cung để hỏi.
“Ngươi thế nào rồi, vẫn còn ổn chứ?”
Triệu Vũ Cơ tiến lên ôm cung chủ Thiên Cung mệt mỏi, vô lực: ‘Tại sao tu vi của ngươi cũng mất nhiều như thế? Ngươi không sao chứ?”
Sắc mặt cung chủ Thiên Cung không hiểu sao đỏ lên nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không có gì đáng ngại cả, chỉ là linh khí hao tổn hơn phân nửa, nhất thời chưa bổ sung kịp, tịnh dưỡng nửa ngày là được rồi.” “Tiên tử kia là Phù Diêu Tiên Tử thật sao?” Thạch Thuần nhịn không cảm thán một câu: “Nàng ấy đẹp quá đi, bất luận gương mặt, dáng người, làn da, khí chất đều là tuyệt đỉnh trong tuyệt đỉnh, cũng chỉ có Nguyệt tỷ tỷ mới có thể so sánh một hai. Ta thì hoàn toàn không có cửa. Cái này còn bảo người ta sống như thế nào nữa.”
“Ngươi so với ai cũng không bằng mà.” Ninh Nhụy Nhụy trêu chọc.
Thạch Thuần cau mày, tiếp tục sờ chân Ninh Nhụy Nhụy: “Vậy cũng không nhất định. Ta còn có ưu điểm, nếu không, anh rể sẽ không nhớ thương ta.”
“Hắn chính là sắc lang, chỉ cần người có chút tư sắc là hắn muốn ngay.” Tô Bối Bối bất mãn trả lời một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận