Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4243: Đã đánh rồi còn tìm nhiều lý do

“Yến sư đệ, Phương sư muội, hai người cảm thấy thế nào?” Hòa thượng râu quai nón cười khẽ, ánh mắt tràn đầy ý vị thâm trường.
Nam nhân không lông mày cười lạnh: “Đúng là kẻ không biết tự lượng sức mình. Khó trách Bắc Hồ sơn trang lại suy sụp đến tình trạng như vậy. Quả thật làm mất hết mặt mũi của Thiên Hồ Chân Nhân năm đó.”
“Để ta cho đi.” Nữ nhân váy lam cười khẽ: “Vừa lúc để ta dạy cho hắn ta cái gì gọi là tôn trọng tiền bối.”
Nàng bước về phía trước hai bước, Tô Diệp liền khoát tay: ‘Đơn đấu thì thôi đi, ta không có thói quen đánh nữ nhân. Các ngươi cùng lên hết đi. Nếu ta giết ngươi, trong lòng cũng không cảm thấy áy náy.”
“Đúng là cuồng không có giới hạn, bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi.”
Hòa thượng râu quai nón hừ lạnh một tiếng, cơ thể nổi lên một tầng kim quang mỏng nhạt, sải bước về phía trước, như một ngọn núi đánh tới Tô Diệp.
“Long Tượng Trấn Sơn Công?”
Ánh mắt Tô Diệp sáng lên, mừng như điên nói: “Không hổ danh là Tông chủ Kim Sơn Tông, vừa ra tay chính là tuyệt chiêu sở trường, thật khiến người ta phải hưng phấn.”
“Ngươi cũng biết nhìn hàng đấy. Đáng tiếc, ngươi sắp chết rồi.”
Nắm đấm hòa thượng râu quai nón mang theo sức mạnh bạo ngược, đánh thật mạnh về phía Tô Diệp.
“Đến hay lắm.”
Tô Diệp cũng là một tên cuồng đồ, nhưng hắn ta tu tiên từ nhỏ, nội tình quyền cước vô cùng vững chắc, liền bóp quyền nghênh đón.
Bành.
Hai quyền va chạm nhau, cương phong khuấy động, thiếu chút nữa xốc cả tòa đại điện lên.
“Chỗ này nhỏ quá, ra ngoài đánh cho thống khoái, như thế nào?” Hòa thượng râu quai nón thấy tiểu tử Tô Diệp có thể chống đỡ được một kích của ông ta, không khỏi dâng lên chiến ý, lên tiếng đề nghị.
Tô Diệp nhìn Hạ Thiên một chút, sau đó lách mình ra khỏi đại điện: “Đại hòa thượng, vậy thì chúng ta ra bên ngoài. Nơi này rộng rãi phong cảnh tốt, thích hợp làm mộ phần cho ngươi.”
“Hừ, đúng là không biết mùi vị.” Hòa thượng râu quai nón cười lạnh, lập tức theo ra ngoài. Trong đại điện, nữ nhân váy lam cảm thấy mình không thể cứ như vậy mà đứng xem kịch, liền đưa mắt nhìn Kiều Tiểu Kiều, cười nói: “Vị tiên tử này, ngươi dám đến Ngũ Hành Tông ta khiêu khích, chắc hẳn cũng có chút bản lãnh. Vừa lúc ta cũng muốn lãnh giáo một chút.”
“Thế có cần phân sinh tử hay không?” Kiều Tiểu Kiều thản nhiên hỏi.
Nữ nhân váy lam hơi ngẩn ra, sau đó lạnh lùng đáp: “Đã phân cao thấp, vậy thì cùng chia sinh tử.”
“Cũng được.” Kiều Tiểu Kiều gật đầu, tiện tay lấy ra thanh trường kiếm màu xanh lục: “Ta cũng muốn làm quen với thanh kiếm này. Vừa lúc bắt ngươi thử nghiệm luôn.”
“Khinh người quá đáng.”
Nữ nhân váy lam tức đến muốn bể phổi. Nàng ta đường đường là tông chủ nhất mạch Ngũ Hành Tông, nhưng trong mắt người khác lại là một khối đá mài dao sao?
“Ngươi có kiếm, chẳng lẽ ta không có sao?”
Nàng quát một tiếng, từ trong hư không lấy ra một thanh trường kiếm: “Kiếm này là tiên khí xuất thế, có tên là Hoàng Thiên. Nhiều năm rồi ta không dùng nó để ngăn địch, hôm nay vừa lúc lấy đầu ngươi huyết tế.”
“Vậy chúng ta ra ngoài đánh đi.”
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Ở đây chỉ quấy rầy nhã hứng của chồng ta mà thôi.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó bay ra khỏi đại điện.
Lúc này, bên trong đại điện chỉ còn lại Hạ Thiên, lão giả áo bào xanh và nam nhân không lông mày.
“Yến sư đệ, ngươi cũng ra ngoài đi.” Lão giả áo bào xanh nói.
Nam nhân không lông mày cười nói: “Ta ngược lại muốn ở lại đại điện chứng kiến thủ đoạn lôi đình của Chưởng môn sư huynh, cũng muốn biết vị tiểu đạo hữu này rốt cuộc có cái gì để cậy vào, lại dám khiêu chiến với Chưởng môn sư huynh ngươi.”
“Tùy ngươi.”
Lão giả áo bào xanh cũng lười so đo. Bây giờ ông ta chỉ muốn giết chết Hạ Thiên, báo thù cho đồ đệ của ông ta: “Tiểu tử, ta hỏi ngươi một câu, thi thể của đồ nhi ta đang ở đâu?”
“Hơn phân nửa là bị Thiên Đạo tổ mang đi giải phẫu nghiên cứu rồi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững nói: “Ngươi biết cũng vô dụng thôi. Đồ đệ ngươi đã chết từ lâu. Về sau ngươi nhìn thấy cũng chỉ là một sợi tàn thức mà thôi.”
“Lão phu đương nhiên biết.” Lão giả mặc áo bào xanh lạnh lùng nói: “Cho dù chỉ là tàn thức, chỉ cần đặt vào mệnh bài tẩm bổ trăm năm, cộng thêm ngũ sắc thần mâu của lão phu, vẫn có thể đoạt xá trùng sinh. Đáng tiếc, ngươi lại hủy đi một thần mâu của ta, triệt để hủy đi hy vọng đó.”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nói: “Nói xong chưa? Muốn đánh thì đánh lẹ đi, đứng đó nói nhảm nhiều làm gì. Đã đánh nhau lại còn tìm nhiều lý do, đúng là phiền phức.”
“Cũng được, nhiều lời vô ích.”
Lão giả áo bào xanh khẽ quát một tiếng, thân hình tăng vọt, con ngươi năm màu bắn ra một luồng thần quang với Hạ Thiên.
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, mặc cho luồng thần quang kia xuyên qua cơ thể.
“Đây là định thân thần quang.”
Nam nhân không lông mày nhìn thấy, không khỏi lắc đầu.chỉ một khắc này, thắng bại đã định: “Cho dù ngươi không biết Ngũ Sắc Thần Mâu lợi hại như thế nào, ngươi cũng nên kịp thời né tránh mới đúng. Tiểu tử ngươi thậm chí ngay cả tránh cũng không tránh. Đúng là quá ngu xuẩn.”
Ngũ Sắc Thần Mâu của lão giả áo bào xanh là đạo thể vô thượng nổi tiếng ở Bắc Hãn giới. Thần quang đến đâu là có thể định trụ hết thảy sự vật, bao gồm cả thời gian.
Mặc dù chưa đến một hơi, nhưng giữa cao thủ quyết đấu, nửa hơi cũng đủ lấy mạng người.
Quả nhiên, một giây sau, không, khả năng chưa đến nửa giây.
Lão giả áo bào xanh đã mang theo lôi ý vọt đến trước mặt Hạ Thiên, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay tràn ngập điện chớp năm màu: “Kiếp lôi đã đến, chết.”
Một khắc đó, cả tòa đại điện bị một luồng khí thế chấn vỡ, hóa thành tro bụi. Khí huyết quanh thân nam nhân không lông mày cũng không khống chế được mà sôi trào lên, có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận