Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4209: Nàng còn chưa chơi chán à?

“Câu nói này, vẫn nên nói ngươi thì hay hơn.” Hạ Thiên không hề có chút vội vã, ngược lại còn có chút nhàn nhã.
Linh Nguyên Cấu cười ha hả, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Sắp chết đến nơi còn liều chết, ngươi chống lại được sao?”
“Không cần chống đỡ, ta cũng vừa mới có chút cảm giác.” Hạ Thiên mỉm cười nói: ‘Thật ra, ta còn phải cảm ơn các ngươi. Nếu không phải đám ngớ ngẩn các ngươi gây ra nhiều chuyện như vậy, ta còn không biết cái thứ hoa văn rách nát này lại có liên quan đến kiếp lực.”
“Kiếp lực?” Linh Nguyên Cấu cau mày, nghe đến một danh từ chưa từng nghe nói qua: ‘Kiếp lực là gì?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi ngay cả kiếp lực cũng không biết, xem ra ngươi làm Thanh đế cũng không đến nơi đến chốn rồi.”
“Đúng là mạnh miệng.” Linh Nguyên Cấu hừ lạnh một tiếng: ‘Bổn đế niệm tình ngươi ngộ nhập Sơn Hải giới, lại có chút tư chất, trước kia còn muốn giữ lại cho ngươi một mạng. Bây giờ xem ra, ta không cần phải làm như vậy.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta đã nắm được trò xiếc của hai ngươi, nó cũng không còn tác dụng đối với ta nữa.”
“Đúng là dõng dạc, ngươi cho rằng ngươi là ai?” Không đợi Linh Nguyên Cấu mở miệng trào phúng, Dạ Hàn Phong đã mắng to: “Ngũ đế thần thuật của chúng ta chính là truyền thừa từ thời đại tòng thần truyền xuống, trải qua hơn vạn năm cải tiến, chỉ dựa vào một phàm nhân như ngươi mà cũng xứng nói khoác như vậy.”
Hạ Thiên khinh thường đáp lại: “Cho nên nói cách cục của những người như các ngươi rất thấp, đầu óc cũng ngu si, luôn cảm thấy mình cao cao tại thượng, cho rằng thủ đoạn của mình bức người đến cỡ nào, người khác không bao giờ biết, cũng không có khả năng phá giải.”
“Đó là đương nhiên.” Linh Nguyên Cấu hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta là hậu duệ của thần, thần thuật truyền thừa xuống tuyệt đối không phải loại phàm nhân như ngươi có thể phá giải.”
Thái độ của Hạ Thiên vẫn rất tùy ý. Hắn cười nói: “Chỉ cần là công pháp, vậy thì nó sẽ có khả năng phá giải. Ngươi không muốn thừa nhận cũng vô dụng.” “Hừ, xem ra ngươi cũng chỉ là một ngu phu tự cho là đúng mà thôi.” Linh Nguyên Cấu cho rằng mình đã nhìn thấu được Hạ Thiên, hứng thú theo đó mà giảm xuống: “Ngươi có thể thúc đẩy được linh văn có lẽ chỉ là một sự trùng hợp, chỉ dựa vào thứ gà mờ như ngươi, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện gì lớn, càng không có khả năng lý giải được thần thuật siêu phàm của Thần tộc ta.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Chứ không phải các ngươi tự cho rằng mình cao quý sao? Công pháp các ngươi có nhiều đến cỡ nào, truyền thừa bao nhiêu năm, lợi hại ra sao, nên biết rằng, thời đại vĩnh viễn tiến lên, bị nghiền thành cặn bã thường là những thứ ngớ ngẩn tự cho rằng mình ngưu bức như các ngươi.”
Linh Nguyên Cấu nghe Hạ Thiên nói xong, giận tím mặt: ‘Ngươi đang thả rắm chó thì có, ta một chữ cũng không muốn nghe. Đi chết đi, biến thành kiếp tro của Sơn Hải giới.”
Hạt giống vốn rơi vào trong nước, trên mặt đất và không trung trong nháy mắt hội tụ cùng với nhau, vô số hoa cỏ cây cối đều đang phát triển.
Sự phát triển này khiến cho linh khí, huyết nhục… trong phạm vi trăm dặm bị cưỡng ép hút đến nuôi dưỡng những hạt giống đó.
Cho dù là Hạ Thiên cũng vô pháp kháng cự sự ngang ngược cướp lấy này, bởi vì trong đó ẩn chứa một loại pháp tắc, người không thể làm trái, cũng vô pháp từ chối.
Huống chi, màn nước bên ngoài cũng đang áp sát, khiến không gian cho hắn né tránh không còn thừa lại bao nhiêu: “Hạ Thiên, ngươi đã cùng đường mạt lộ rồi.” Linh Nguyên Cấu cười ha hả, ánh mắt màu xanh hiện lên sự thương hại: “Ngươi có thể dùng cơ thể phàm nhân tu luyện đến cảnh giới như vậy, lại có thể giết chết Bạch Kính Phương, đả thương Hỏa Chấn Thiên, thực lực đúng là có chút khó tin, nhưng cũng chỉ đến đây thôi… Phốc…”
Lời còn chưa nói hết, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, như trường hồng quán nhật xuyên qua cơ thể của hắn ta.
Chỉ một khắc đó, thần lực trong cơ thể hắn ta lập tức tuôn ra.
Hoa thụ đang cuồng bạo sinh trưởng chớp mắt khô héo lại, hóa thành từng mảnh tàn xám.
“Ngươi.”
Linh Nguyên Cấu nhìn lại, không khỏi giật mình. Người đâm hắn ta chính là Dạ Hàn Phong.
“Thật ngại quá, chỉ có thời cơ này mới có thể giết được ngươi.” Dạ Hàn Phong lạnh lùng nói: “Vì thời cơ này mà ta đã chờ rất lâu. Mặc dù có khả năng thất bại nhưng ta không muốn bỏ qua.”
“Vì sao?” Linh Nguyên Cấu hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Hàn Phong, con ngươi tràn ngập phẫn nộ: ‘Dạ Hàn Phong, tại sao ngươi lại làm như vậy?”
Dạ Hàn Phong cười nhạt một tiếng: “Bởi vì ta không phải Dạ Hàn Phong.”
“Vậy ngươi là ai?” Gương mặt Linh Nguyên Cấu hiện lên sự khó tin: “Ngươi có mục đích gì?”
“Điều này không cần thiết phải nói cho ngươi biết.” Dạ Hàn Phong cười nhạo một tiếng, nhanh chóng rút trường kiếm ra, lại đâm thêm một lần xuyên tim Linh Nguyên Cấu, động tác nước chảy mây trôi, giống như nông dân đang tùy ý cấy mạ. Linh Nguyên Cấu cảm giác thần lực của mình đang điên cuồng tiết ra, không khỏi như điên dại, gào thét: “Cho dù là vậy, ngươi cũng không giết được ta. Ta là chí tôn mạnh nhất trong Ngũ đế, gần với nhất đế Thần tộc trong vạn năm qua nhất. Chỉ cần thần hạch còn, ta có thể phục sinh bất cứ lúc nào.”
“Thần hạch cũng không phải vật cá nhân của ngươi, làm sao có thể mặc cho ngươi sử dụng được.” Dạ Hàn Phong mỉm cười, vẻ mặt khinh bỉ: “Huống chi, lúc này, thần hạch đã bị người của chúng ta khống chế.”
Linh Nguyên Cấu lập tức ngẩn người: “Người của ngươi?”
Tiếp theo, linh quang trong đầu hắn ta chợt lóe lên, kinh ngạc không hiểu: “Cơ Vô Tà là người cùng một bọn với ngươi? Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào.”
“Đương nhiên là không thể nào rồi.” Dạ Hàn Phong cười ha hả: “Bởi vì Cơ Vô Tà đã chết.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Linh Nguyên Cấu như muốn điên lên. Hắn ta khổ tâm kinh doanh nhiều năm như thế, lại bị người ta đâm sau lưng. Cảm giác bất lực, cảm giác phản bội… như muốn bức điên hắn ta lên: “Các ngươi là ai?”
Dạ Hàn Phong hiển nhiên không có ý định nói ra, nhưng lúc này Hạ Thiên cũng đã thoát khỏi trói buộc, khó chịu nói: “Này, muội muội chân dài, nàng còn chưa chơi chán à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận