Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3219: Các ngươi chết bao lâu rồi?

Tô Bối Bối nhìn một bức tranh treo trên tường: “Bức tranh này hình như là bức được đấu giá trên trời một tỷ ba năm ngoái. Ta đã sớm nghe nói có một vị phú hào bí mật mua lại, nghĩ không ra nó lại ở đây.”
Hạ Thiên hoàn toàn chẳng có hứng thú với đồ cổ gì cả. Hắn chỉ cười hì hì với Tô Bối Bối: “Bên ngoài cũng có bể bơi, Bối nha đầu, nàng lấy áo tắm ra đi. Khi còn ở trên thuyền lại bị người ta phá hỏng rồi.”
“Cái gì mà đồ tắm, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Tô Bối Bối cũng nhìn thấy bể bơi, liền cởi áo ngoài nhảy thẳng xuống nước: “Thật sự thoải mái. Phong cảnh nơi này đúng là động lòng người, cảm giác còn tốt hơn cả khi đến Maldives.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Hạ Thiên tiện tay mở cửa, phát hiện là một cô gái xinh đẹp trẻ trung đang đứng bên ngoài: “Ngươi là ai?”
Nữ nhân này cũng khá đẹp. Cho dù chỉ mặc quần áo lao động nhưng vẫn khó che giấu dáng người thướt tha, gương mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào: “Ta là nhân viên phục vụ của phòng Tổng thống, đến đây để phục vụ hai vị.”
“Không cần đâu.” Hạ Thiên khoát tay.
Nụ cười của nữ nhân viên phục vụ vẫn không đổi, vẫn cung kính nói: “Vậy ta xin phép cáo từ, có gì cần, các vị cứ gọi ta. Trong phòng có máy nhắn tin, cứ bấm số 1, ta sẽ đến ngay.”
“Nể tình ngươi cũng xinh đẹp đấy, ta nhắc nhở ngươi một câu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Muốn giết ta thì cứ trực tiếp đến giết, giả làm nhân viên phục vụ cũng vô dụng thôi.”
Nữ nhân viên phục vụ xấu hổ cười một tiếng: “Ta không biết tiên sinh ngài đang nói cái gì.”
“Ngu xuẩn thì chính là ngu xuẩn.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu ngươi thật sự không biết ta đang nói cái gì, ngươi sẽ không nói câu này. Nếu đã làm sát thủ, ngươi nhất định phải trang bị kiến thức cơ bản nhiều hơn. Nhịp tim của ngươi đã bán đứng ngươi đấy.”
Sắc mặt nữ nhân viên phục vụ thay đổi, hàn mang bỗng lóe lên, là một thanh tiểu đao sắc nhọn đâm thẳng vào ngực Hạ Thiên.
Phốc.
Tiểu đao không trở ngại đâm thẳng vào tim Hạ Thiên, thậm chí còn có cảm giác trái tim bị đâm thủng đang lay động.
“Ta đắc thủ rồi sao?”
Gương mặt nữ nhân viên phục vụ không khỏi sợ hãi lẫn vui mừng.
Tuy nhiên, một giây sau, kinh hỉ biến thành kinh hãi, bởi vì một đao kia đâm trúng ngực của nàng ta.
“Nếu đừng rút cây châm này ra, ngươi có thể còn sống được ba phút.” Hạ Thiên tiện tay đâm cho nữ nhân kia một châm: “Ngươi quay về nói với người sau lưng mình, muốn giết ta, hoặc phái người xinh đẹp hơn hoặc phái người lợi hại hơn. Người như ngươi, chỉ có thể cho không.”
Sắc mặt nữ nhân viên phục vụ tái nhợt, từ cửa sổ hành lang nhảy ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Tô Bối Bối nghe được động tĩnh, vội mặc áo khoác vào, chậm rãi bước đến.
Hạ Thiên cười nói: “Không có gì, có một nữ nhân viên phục vụ đến dụ dỗ ta, nhưng không xinh bằng một phần vạn của nàng, không lọt nổi mắt xanh của ta.”
“Ngươi lại nói hươu nói vượn gì thế?” Tô Bối Bối biết rõ Hạ Thiên đang nói mò nhưng không biết vì sao lại cảm thấy rất vui. Nàng nói: “Ngươi không xuống bể bơi một lát sao?”
“Nàng thay áo tắm đi, khi đó ta mới xuống.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Ngươi không xuống cũng được.” Tô Bối Bối lườm hắn một cái, cởi áo khoác, bên trong chính là áo tắm liền thân, sau đó nhảy vào trong bể bơi lần nữa.
Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên: “A, bộ áo tắm này của nàng nhìn không tệ.”
“Mặc nội y dưới nước không được thoải mái. Vừa rồi ta nhìn thấy trong phòng có đồ tắm nên đã thay.” Tô Bối Bối nhìn Hạ Thiên, phủi sạch: “Chuyện này chẳng có liên quan gì đến ngươi.”
Hạ Thiên khinh thường lời nói của Tô Bối Bối. Chỉ cần có thể nhìn nàng mặc đồ tắm, lý do gì cũng không quan trọng.
“Ta có cảm giác có người đang nhìn bên này.” Tô Bối Bối chậm rãi nói.
“Chuyện bình thường thôi.” Hạ Thiên nhấc mắt, ném mấy cây ngân châm ra ngoài: “Tuy nhiên, Bối nha đầu nàng mặc đồ tắm cũng chỉ có ta mới được nhìn mà thôi.”
Hai ba giây sau, bên trong mấy khách sạn và tòa nhà gần đó vang lên tiếng rú thảm.
“Tốt bụng nhỉ.” Tô Bối Bối hừ lạnh một tiếng, dường như cũng không cảm kích.
Không bao lâu sau, lại có tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai vậy?” Tô Bối Bối hỏi.
Hạ Thiên tùy ý đáp: “Không cần để ý.”
Nhưng tiếng chuông vẫn vang lên như cũ.
“Được rồi, để ta ra ngoài mở cửa.” Tô Bối Bối rũ nước cho sạch, khoác áo khoác vào, chậm rãi bước đến mở cửa.
Ngoài cửa là hai người xa lạ, một nam một nữ.
“Các ngươi là ai?” Tô Bối Bối hỏi.
Một nam một nữ bỗng dưng liếc nhìn nhau, sau đó nói: “Chúng ta là thành viên của Ám Ảnh Đoàn. Chúng ta thấy tiêu ký Đoàn trưởng để lại, cho nên cố tình đến đây.”
“Vào đi.” Tô Bối Bối cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu là người của Ám Ảnh Đoàn, đó chính là người một nhà.
Hạ Thiên vẫn ngâm mình trong bể bơi, lim dim mắt.
Nữ nhân kia chậm rãi tiến lên, vô cùng cung kính: “Thuộc hạ Erica, thành viên thứ chín tổ số ba Ám Ảnh Đoàn xin chào Hạ đoàn trưởng.”
Nam nhân kia cũng lên tiếng:”"Thuộc hạ Sucre, thành viên thứ bảy tổ sáu xin chào Hạ đoàn trưởng.”
“Các ngươi chết bao lâu rồi?” Hạ Thiên lười biếng hỏi.
Câu hỏi này khá quỷ dị, không những một nam một nữ kia, ngay cả Tô Bối Bối cũng sửng sốt.
Tại sao lại không hỏi là các ngươi đến bao lâu rồi?
Mà lại là chết bao lâu rồi?
Chẳng lẽ hai người trước mắt đã chết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận