Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2019. Ai nói nàng ấy một mình?

“Ai?” Đột nhiên có người hét lên, thật ra trong số ít người trên đảo rõ ràng là có người canh gác vào ban đêm, nhưng đáp lại tiếng hét của người ấy là một loạt tiếng súng.
Bằng bằng bằng!
Tiếng súng nổ ngay lập tức phá tan sự im lặng của hòn đảo, cùng với tiếng súng nổ còn có tiếng la hét: “A!”
Mà người hét lên thực ra là người trực đêm, cũng là người trước đó lái cao tốc, tiếng súng và tiếng la hét đương nhiên ngay lập tức báo động cho những người khác.
Một số người khác nhanh chóng ra khỏi lều, mà chào đón họ lại là những tiếng súng khác.
“Bằng bằng bằng…”
“A!”
“Á!”
Sau vài tiếng hét, tiếng súng cuối cùng cũng dừng lại, ba nam nhân và nữ nhân tóc vàng Lisa và Terry, và Amu, tất cả đều ngã xuống dưới họng súng, họ còn chưa kịp xuống đáy biển đã bị chôn vùi trên bờ biển.
Elly vẫn còn sống, nàng đứng đó với vẻ mặt kinh hãi, hai khẩu súng nhắm vào nàng, nàng có thể bị bắn chết bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ, đối phương dường như không có kế hoạch bắn chết nàng.
“Bản đồ kho báu ở đâu?” Lúc này nam nhân mặc áo choàng lên tiếng.
“Ta không có… á!” Elly chỉ nói vài chữ, sau đó là một tiếng hét, người đàn ông mặc áo choàng ấy đã vung tay cắt cổ nàng.
“Lục soát.” Nam nhân mặc áo choàng vung tay lên, hai nam nhân cầm súng cũng ngay lập tức bắt đầu hành động, đầu tiên là lục soát trên người Elly, sau đó họ lục tìm kiếm trên xác của người khác, khi vẫn không tìm thấy gì, họ tiếp tục tìm kiếm trong lều.
Nam nhân áo choàng đột nhiên quay lại, quát khẽ một tiếng: “Đi ra!”
Thật ra không cần kêu đi ra, người đã đi ra ngoài rồi, trong bóng tối, một mỹ nữ chân dài kiêu ngạo đứng ở đó, không phải ai khác, chính là Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không có kinh nghiệm chiến đấu với người tu tiên, cho nên khi ba người đó đến đảo, nàng không xuất hiện ngay lập tức vì không chắc mình có thể đánh bại nam nhân mặc áo choàng đó hay không, nhưng chuyện nàng không ngờ là, ngay khi những người kia đến thì họ đã giết hết tất cả mọi người, chuyện đấy hoàn toàn vượt quá dự liệu của nàng.
“Không tệ, ngươi rất xinh đẹp.” Nam nhân mặc áo choàng nhìn Ninh Nhuỵ Nhuỵ với ánh mắt thưởng thức: “Ta thích người tu tiên xinh đẹp.”
Hiển nhiên người này lập tức nhận ra Ninh Nhuỵ Nhuỵ chính là người tu tiên, chuyện đó cũng khiến nàng càng lo lắng, nàng lờ mờ cảm thấy tu vi của người nọ cao hơn mình.
“Các ngươi là ai?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nói, nàng không biết người này là người tu tiên thuộc về thế giới này hay đến từ thế giới khác đây?
Nếu là người tu tiên đến từ thế giới khác, sao lại cộng tác với người trong thế giới này nhanh như vậy, vả lại còn đang tìm kiếm bản đồ kho báu gì đó?
Nhưng nếu là thế giới này, theo lý thuyết, nơi đây không phải sẽ không có người tu tiên lợi hại như vậy? Ngoại trừ Hạ Thiên và những người được gọi là vợ của hắn, không nên còn bất kỳ người nào như vậy chứ.
“Muốn biết ta là ai? Chỉ cần ngươi ngoan ngoan nghe lời là sẽ biết ngay.” Nam nhân mặc áo choàng nhìn Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Ta thích nữ nhân xinh đẹp, cũng thích nữ nhân ngoan ngoãn, nếu ngươi vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, ta sẽ rất thích ngươi…”
Nam nhân áo choàng đột nhiên thất thanh, chỉ đứng ở nơi đó không nói lời nào, có chút kỳ quái.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ giật mình, chuyện, chuyện gì vậy?
“Tiên Trường, chúng ta tìm được rồi…” Giọng nói truyền đến, lại là hai nam nhân cầm súng, hai người nọ dường như lúc này mới phát hiện ra Ninh Nhuỵ Nhuỵ, gần như đồng thời giơ súng lên, chuẩn bị bắn.
Nhưng lần này, tiếng súng không vang lên, hai người kia đã ngã xuống rồi, hiển nhiên là Ninh Nhuỵ Nhuỵ đã ra tay.
Hai nam nhân cầm súng đồng thời hét lên một tiếng, ngã nằm im bặt dưới mặt đất, còn nam nhân áo choàng thì đứng bất động, không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng nàng đã cảm nhận được nam nhân mặc áo choàng nọ đã xảy ra vấn đề.
Nàng đưa tay lên, hất một cái vào khoảng không, một cơn gió thổi qua nam nhân mặc áo choàng, sau đó nam nhân mặc áo choàng kia đột nhiên ngã thẳng xuống.
“Vũ Cơ tỷ, là ngươi sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ thấp giọng hỏi.
Không phản hồi.
Chuyện ấy khiến Ninh Nhuỵ Nhuỵ nghĩ mãi không hiểu, nam nhân mặc áo choàng chắc phải mạnh hơn nàng, nhưng đột nhiên lại bị một người tu tiên mạnh hơn giải quyết, nhưng người đó là ai?
Nếu là Triệu Vũ Cơ, theo lý thuyết thì nàng ấy sẽ nói cho nàng mới đúng, nhưng Triệu Vũ Cơ lại không nói gì, cho nên chắc không phải là nàng ấy đã động thủ, vậy rốt cuộc sẽ là ai?
Ninh Nhuỵ Nhuỵ khẽ trầm ngâm một chút, quyết định không nghĩ nhiều nữa, nàng cầm lấy bản đồ kho báu từ một trong hai nam nhân cầm súng, cất đi, trầm ngâm một chút, nhảy lên tàu cao tốc, khởi động tàu cao tốc, rời khỏi hòn đảo.
Chuyện vừa xảy ra khiến nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nàng cảm thấy cần tìm người để bàn bạc, mà người thích hợp nhất để bàn chuyện đó với nàng rõ ràng chính là Hạ Thiên.
Thành phố Giang Hải, quầy thịt nướng ven sông.
“Y Y tỷ, ta muốn từ chức tất cả các vị trí của mình ở bệnh viện Y Nhân Các, làm phiền ngươi giúp ta giải quyết.” Bây giờ, A Cửu lại lên tiếng.
“Được.” Y Tiểu Âm gật đầu: “Không cần lo, ta có để lại cho ngươi một chút cổ phần trong Y Nhân Các, tuy không nhiều nhưng sau này chắc chắn ngươi sẽ được sống cuộc sống áo cơm không lo, từ đó về sau ngươi không phải đi làm, muốn đi đâu chơi cũng được.”
“Cảm ơn Y Y tỷ.” A Cửu không từ chối lòng tốt của Y Tiểu m: “Thực ra bây giờ, ta chưa nghĩ ra nên đi đâu, thậm chí ta còn đang lưỡng lự không biết có nên đi tìm Hạ Thiên hay không.”
“Không cần vội, thật ra ngày sau còn dài, chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Y Tiểu Âm khẽ thở hắt ra: “Thực sự rất nhiều.”
A Cửu gật đầu, bọn họ thật sự có đủ thời gian, không cần vội vã nóng nảy như vậy, dù sao bọn họ cũng là người tu tiên, tuổi thọ còn rất dài rất dài, dù có lãng phí mấy chục năm thì đối với bọn họ vẫn không phải là vấn đề lớn.
Nhưng nàng thực sự muốn lãng phí hàng chục năm sao?
“Y Y tỷ, ta ở đây không sao, nếu ngươi muốn về với Hạ Thiên thì hiện tại có thể về, đương nhiên ngươi muốn ở đây ăn đồ nướng với ta thì cũng được.” A Cửu lại nói.
“Ừm, vậy thì ta về đây, bây giờ ta quả thực là có việc, ngươi chắc cũng biết.” Y Tiểu Âm gật đầu, đứng lên: “A Cửu, ngươi có thể ăn một lúc nữa.”
“Vâng, Y Y tỷ, ta thực sự vẫn chưa no.” A Cửu cười nhẹ.
Y Tiểu Âm không nói gì nữa, nhanh chóng đứng dậy, rồi đột nhiên biến mất trong màn đêm.
“Ông chủ, hai mươi xiên thịt dê nữa.” A Cửu nói.
“Được thôi, ta đến ngay đây.” Chủ quầy thịt nướng đáp lại.
Vài phút sau, những xiên thịt dê lại xuất hiện.
“Người đẹp, đi ăn xiên que một mình không thấy cô đơn sao?” Lại có người tới bắt chuyện, không còn cách nào, hơn nửa đêm, một mỹ nữ dáng dấp xinh đẹp như A Cửu ăn xiên que bên ngoài rất dễ khiến nam nhân nảy sinh ý đồ.
“Đồ ngu, ai nói nàng ấy chỉ có một mình?” Một giọng nói bất mãn vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận