Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2864: Thiên ca ca!

“Không thể nào, lại có người tránh thoát được chưởng pháp của ta.” Ánh mắt đỏ ngầu của Ngôn Tử Mặc tràn ngập vẻ không thể tin được, song chưởng một lần nữa gia tốc, tiếng nổ to lớn thiếu chút nữa dẫn phát tuyết lở.
“Cút sang một bên.” Bóng trắng vẫn tỉnh táo như thường, khẽ quát một tiếng, bỗng dưng bay lên, một cước đạp trúng tim Ngôn Tử Mặc.
Ngôn Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt biến chiêu: “Thiết cương khởi, kim cương bất hoại.”
Thiết Cương, tên như ý nghĩa, toàn thân cứng như sắt, thậm chí còn cứng hơn. Trong trạng thái đỉnh phong còn có thể vững vàng đón đỡ mấy vạn cân.
Bành.
Đáng tiếc, lần này Ngôn Tử Mặc không tiếp được, cả người giống như đạn pháo bay lên, một lần nữa giống như quả bóng da lăn xuống dưới núi.
Mọi người trợn mắt há mồm, không khỏi suy đoán người đến rốt cuộc là ai, lại có được thực lực như vậy, có thể đánh truyền nhân Thần Châu Cương Thi Môn thành bộ dạng như thế.
“Hạ tộc trưởng, ngươi không sao chứ?” Bóng trắng rơi xuống trước mặt Hạ Thiên, quan tâm hỏi thăm.”
“Vợ Tiêm Tiêm, ta đã nói rồi, đừng gọi ta là tộc trưởng, hãy gọi ta là chồng, không thì gọi tên ta cũng được.” Hạ Thiên không vui nhìn người đến nhưng hai tay vẫn nhanh chóng ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng.
“Đừng như vậy, rất nhiều người đang ở đây.” Người đến chính là Bạch Tiêm Tiêm. Bị Hạ Thiên ôm, gương mặt của nàng đỏ bừng lên, có vẻ không quen.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vợ Tiêm Tiêm, ngươi không cần để ý đến cái đám ngớ ngẩn đó, cứ xem bọn họ không tồn tại là được.”
Da mặt Bạch Tiêm Tiêm không có dày như vậy, chỉ là nàng thoát không được bàn tay lưu manh của Hạ Thiên, đành phải để mặc hắn.
“Các ngươi quả nhiên đi cùng nhau.” Tiêu Diễm Diễm cảm thán. Khi còn ở Sương Nguyệt đảo, nàng đã biết Bạch Tiêm Tiêm khó mà thoát khỏi độc thủ của Hạ Thiên, nhưng tận mắt nhìn thấy ở đây lại là một chuyện khác.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn nàng: “Có liên quan gì đến ngươi?”
“Không có.” Tiêu Diễm Diễm nói: “Các ngươi cứ chậm rãi anh anh em em đi, ta không ở nơi này làm chướng mắt nữa.”
Tiêu Diễm Diễm vừa đi, Tần Bảo Ngọc cũng không có lý do tiếp tục ở lại đây. Mặc dù hắn ta rất muốn làm quen với mỹ nữ vừa mới xuất hiện, nhưng hắn ta cũng nhìn thấy được tính tình của Hạ Thiên, đành phải ôm quyền nói câu khách sáo rồi rời đi.
“Đúng rồi, vợ Tiêm Tiêm, tại sao nàng lại đến đây?” Hạ Thiên hoàn toàn không nhìn người khác, chỉ lấy làm lạ nhìn Bạch Tiêm Tiêm.
Bạch Tiêm Tiêm đáp: “Là âm Hậu phái người đưa tin đến Độ Giả thôn, yêu cầu ta đến tham gia thí luyện Tiểu Tiên Giới.”
“Lại là âm Hậu?” Hạ Thiên cau mày, khó chịu nói: “Nữ nhân này đúng là âm hồn bất tán. Lần sau gặp được nàng ta, ta nhất định sẽ làm cho nàng ta hoàn toàn biến mất mới được.”
Bạch Tiêm Tiêm nghe xong, liền nói: “Nói thế nào thì nàng ta cũng từng là thần minh trên Sương Nguyệt đảo chúng ta. Nếu như có thể, ngươi nên cho nàng ta một con đường sống.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta có thể cho nàng ta một con đường sống, nhưng nàng ta lại cứ gây phiền phức cho chúng ta.”
Bạch Tiêm Tiêm có hai sự khó xử. Nếu nàng yêu cầu Hạ Thiên buông tha cho âm Hậu, chẳng khác nào ép buộc hắn, nhưng nếu để Hạ Thiên giết âm Hậu, mâu thuẫn trong lòng nàng không cách nào giải khai.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn sinh sống trên Sương Nguyệt đảo, không giỏi thế sự, nhất thời không biết xử lý quan hệ giữa hai người như thế nào.
“Vợ Tiêm Tiêm, nàng yên tâm đi, ta không giết nàng ta đâu.” Hạ Thiên thấy Bạch Tiêm Tiêm không vui, liền mỉm cười bảo đảm: “Đến lúc đó, ta chỉ phế đi căn cơ tu hành của nàng ta, để nàng ta làm người bình thường là được rồi.”
Bạch Tiêm Tiêm thở phào một hơi, nói với Hạ Thiên: “Cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn ta cái gì, nàng chính là vợ tương lai của ta mà.” Hạ Thiên mỉm cười, nghiêm túc nói: “Yêu cầu của nàng, ta nhất định sẽ thỏa mãn.”
Trong lúc Bạch Tiêm Tiêm đang trò chuyện vui vẻ với Hạ Thiên, một người thần bí mặc kim bào đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
“Ta là tiếp dẫn sứ Tiểu Tiên Giới phụng mệnh âm Hậu đến đây đón chư vị thí luyện giả.” âm thanh của người này không lớn, nhưng có thể truyền vào tai mỗi người: “Giờ Tý ngày mai, cánh cửa Tiểu Tiên Giới sẽ mở ra. Để phục vụ cho người tham gia thí luyện, tránh mọi người phải chịu lạnh lẽo ở đây, âm Hậu đã cố ý chuẩn bị một tòa phù cung, dùng làm nơi nghỉ ngơi cho chư vị. Chư vị, mời đi theo ta.”
Nói xong, người mặc kim bào phi hành về hướng nào đó.
Những người khác thấy vậy, do dự hai ba giây, sau đó đi theo người mặc kim bào. Tuy nói bọn họ đều là tu tiên giả, không hề để ý chút phong hàn, nhưng nếu có chỗ ở, tại sao còn để bản thân phải chịu thiệt chứ?
“Hạ tộc trưởng, chúng ta cũng qua đó đi.” Bạch Tiêm Tiêm sinh sống tại Sương Nguyệt đảo bốn mùa đều là mùa xuân, đối với tuyết sơn mênh mông, trong lòng đột nhiên căng thẳng, vội nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên bất mãn nói: “Vợ Tiêm Tiêm, nếu nàng còn gọi ta là Tộc trưởng nữa, ta sẽ giận đấy.”
“Vậy, vậy gọi bằng gì, chồng à? Ta gọi không được.” Bạch Tiêm Tiêm xấu hổ nói: “Hay để ta gọi Thiên ca ca đi.”
“Cũng được.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy xưng hô này cũng không tệ lắm, nhẹ gật đầu: “Nàng gọi ta nghe trước thử xem.”
“Thiên ca, ca.” Bạch Tiêm Tiêm nhẹ nhàng gọi một tiếng, âm thanh thiếu nữ thanh thúy, uyển chuyển, biểu hiện vừa xấu hổ vừa buồn bực khiến người ta cảm thấy dư vị vô tận.
Hạ Thiên cười một tiếng, hàm răng như muốn lộ ra hết: “Không tệ, không tệ, vợ Tiêm Tiêm, về sau nàng cứ gọi ta như thế nhé.”
“Thiên ca ca, chúng ta đi được chưa?” Sau khi gọi một lần, gánh nặng trong lòng Bạch Tiêm Tiêm nhẹ đi không ít.
Hạ Thiên cười nói: “Không vội, nàng gọi một trăm lần cho ta nghe đi.”
“Không gọi nữa, ngươi không đi thì ta đi.” Mặc dù Bạch Tiêm Tiêm không lõi sự đời nhưng thiên tính nữ nhân đã thức tỉnh, biết không thể nuông chiều Hạ Thiên, trực tiếp bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận