Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2378. Được mở rộng tầm mắt

Nam Cung Uyên cảm nhận được sát ý của Triệu Thanh Ca, trong lòng lập tức hoảng loạn, quay đầu nói với A Cửu: “Cửu cô nương, ngươi đã đáp ứng tha chết cho ta, người này muốn giết ngươi, mau cứu ta với.”
“Đầu óc ngươi có phải gặp vấn đề hay không?”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Vừa nãy Cửu nha đầu không giết ngươi, cũng là tha cho ngươi một mạng. Người khác muốn giết ngươi, thì liên quan gì đến Cửu nha đầu.”
Triệu Thanh Ca cười gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy các ngươi không nên nhúng tay vào thì tốt hơn, người này dám ở trên thuyền của ta giết người, chắc chắn là muốn chết.”
“Đúng vậy cái gì, thằng đần nhà ngươi cũng là đứa đầu óc có vấn đề.”
Hạ Thiên nhếch khóe miệng, “Ta và Cửu nha đầu có nhúng tay hay không, được quyết định bởi Cửu nha đầu, ý kiến của đồ đần ngươi cũng chẳng quan trọng, khỏi cần làm màu như mình lợi hại lắm ấy.”
Hai mắt Triệu Thanh Ca híp lại, vừa cười vừa nói: “Vậy chi bằng lấy hắn làm thí nghiệm, xem rốt cuộc hắn sống hay chết, thế nào?”
“Cửu nha đầu, nếu không thì vẫn nên xử lý đồ đần này đi.” Hạ Thiên hơi không kiên nhẫn, quay đầu nói với A Cửu.
A Cửu tức giận mắt trợn trừng: “Bớt làm vậy đi, chàng muốn làm gì thì làm đi, đừng giả bộ như rất nghe lời ta ấy.”
“Ta luôn nghe lời nàng mà, trước giờ ta đều rất nghe lời vợ mình nha.” Hạ Thiên cảm thấy có chút ấm ức, “Cửu nha đầu, chẳng lẽ nàng không cảm giác được sao?”
A Cửu không thèm để ý Hạ Thiên, chỉ là nói với Triệu Thanh Ca: “Ta quả thật đã đáp ứng tha cho hắn một mạng, nếu chúng ta đi rồi thì ngươi xử lý hắn như nào cũng được.”
“Nhưng ở trước mặt chúng ta, ngươi không thể làm như vậy.”
“Vậy ta vẫn muốn làm thì sao?” Triệu Thanh Ca liếc nhìn A Cửu, có chút khiêu khích nói.
“Ngươi có thể thử xem.” A Cửu cũng lập tức nổi giận, trực tiếp mắng lại hắn.
Triệu Thanh Ca khẽ cười một tiếng, bỗng dưng vươn tay ra, cách không trung liền bóp cổ Nam Cung Uyên, không đợi người khác phản ứng lại liền “Răng rắc” một tiếng, bẻ gãy cổ Nam Cung Uyên.
“Ta thử rồi, người cũng đã chết.”
Triệu Thanh Ca tiện tay nắm Nam Cung Uyên đã chết xuống thuyền, giương mắt nhìn về phía A Cửu và Hạ Thiên, “Hai vị có gì muốn nói không.”
A Cửu không hề nói gì.
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Ai nói hắn đã chết, ngươi không nhìn thấy người đứng sau ngươi là ai à?”
Triệu Thanh Ca không khỏi cười khẩy hai tiếng, rõ ràng cảm thấy trò xiếc của Hạ Thiên có chút ngây thơ, đang muốn trêu tức hai câu, hắn bỗng dưng biến sắc, thân hình nhanh lùi lại mười mấy mét.
“Bùm!”
Một giây sau, vị trí mà trước đó Triệu Thanh Ca đứng lập tức nổ lên một đoàn khói đen, sau đó có một bóng người xông ra từ bên trong.
“Không thể nào!” Sau khi Triệu Thanh Ca thấy rõ bóng dáng kia, không khỏi mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nói: “Sao ngươi có thể sống sót được!”
Bóng dáng kia chính là Nam Cung Uyên vừa mới bị bóp chết ném vào trong biển.
Nam Cung Uyên cả người mồ hôi, đang không ngừng thở hổn hển, kỳ thực hắn cũng có chút mờ mịt, vừa rồi hắn quả thật đã bị Triệu Thanh Ca bóp chết, còn bị ném ra khỏi thuyền.
Nhưng mà trước khi bị rơi xuống biển, bỗng nhiên có cỗ sức mạnh vớt hắn từ trên mặt biển, đó là một loại trải nghiệm cực kỳ quỷ dị, hắn rõ ràng đã chết, vậy phải không hề hay biết mới đúng, nhưng mà từ nơi sâu xa hắn cảm thấy có ai đang dùng kim đâm hắn, trong vô thức hắn liền lấy dược hoàn trên người ném ra ngoài.
A Cửu đương nhiên biết đây là động tác của Hạ Thiên, khởi tử hồi sinh với hắn mà nói chỉ chuyện nhỏ, cũng không có gì khó khăn.
“Là các ngươi đang giở trò quỷ?”
Triệu Thanh Ca không phải người ngu, lập tức nghĩ tới điều gì, ngạc nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Thiên và A Cửu, “Xem ra ta vẫn quá khinh thường các ngươi, loại thủ đoạn cải tử hoàn sinh này, ta vốn cho rằng chỉ có trường sinh chủ và âm Hậu mới có, không ngờ hôm nay lại được mở rộng tầm mắt.”
Tiếp đó hắn liền chuyển chủ đề, “Lần này ta thực sự muốn thử xem sức nặng của các ngươi.”
“Vậy thì nhanh chút, vừa vặn kiếm trò giải trí cho đã chán.” Hạ Thiên lười biếng nói một câu.
Chỉ là vừa nói xong, cả người hắn bỗng dưng bay lên, bay cao hơn cả cánh buồm, sau đó nặng nề mà ngã xuống.
“Phốc!”
Một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy Hạ Thiên trực tiếp ngã vào trong biển rộng bao la sóng dữ, chớp mắt bị sóng cuốn trôi, biến mất không thấy đâu nữa.
Nam Cung Uyên, Cao Trân Trân và tráng hán mắt chột còn đang đứng sững sờ cũng bay theo lên, tất cả lao vào trong biển rộng.
“Cửu cô nương, chỉ còn mình ngươi.”
Triệu Thanh Ca phủi tay, thoải mái nói: “Ta đã sớm nói rồi, chủ động nhảy xuống là lựa chọn tốt nhất của các ngươi, thế mà các ngươi lại không tin.”
“Phải không?”
A Cửu có chút đồng tình nói: “Vậy ta cũng không ngại khuyên ngươi một câu.”
Triệu Thanh Ca ôm cánh tay trả lời: “Nói nghe thử xem.”
A Cửu nở nụ cười chân thành: “Bây giờ ngươi nhảy vào trong biển, nói không chừng còn có cơ hội sống sót, nếu không chàng ấy sẽ không để cho ngươi có kết cục tốt đâu.”
“Chàng ấy? Ý ngươi là Hạ Thiên à, hắn đã táng thân trong biển rộng rồi.”
Triệu Thanh Ca không khỏi giễu cợt nói, “Ta sớm phong bế miệng mũi, thậm chí lỗ chân lông trên người, hắn không thể nào sống......” Nói tới chỗ này, Triệu Thanh Ca bỗng dưng dừng lại.
Không phải Triệu Thanh Ca phát hiện ra cái gì, mà là đầu của hắn thật sự bị đấm vỡ, muốn nói cũng không nói được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận