Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2911: Ngươi xứng quen mặt với ta sao?

Hai người Hạ Thiên vừa đi chưa được hai bước, bỗng sau lưng vang lên tiếng hét lớn: ‘Không đúng, các ngươi đứng lại cho ta. Nếu còn bước về phía trước một bước, ta chém thẳng không tha.”
Đệ tử mặc hoàng bào bỗng nhiên rút kiếm lao đến, dẫn theo mấy đệ tử thủ phong bao vây ba người Hạ Thiên lại.
Nam tử mặc thanh bào thở phào một hơi. Sư đệ này cũng không tính là ngốc, đã nhìn ra được hàm ý trong mắt hắn ta, chỉ là miệng của hắn ta không chịu sự khống chế của mình: “Chu sư đệ, ngươi gọi chúng ta lại không biết có chuyện gì không?”
Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm một chút cũng không bối rối. Tình huống hiện tại có thể qua được thì qua, không qua được thì đánh.
“Lâm sư huynh, vừa nãy ngươi nói bọn họ từ đâu đến?” Người kia nhìn chằm chằm nam tử mặc thanh bào: “Bọn họ đến Kình Thiên Phong để làm gì?”
Nam tử mặc thanh bào mỉm cười đáp lại: “Bọn họ đến từ Bồng Lai phúc địa, tìm Chưởng môn có chuyện quan trọng cần thương nghị.”
“Ta thấy sự thật không phải như vậy.” Đệ tử mặc hoàng bào lắc đầu: “Nếu bọn họ quả thật đến từ Bồng Lai, trước đó chúng ta phải nhận được tín hiệu bên trên truyền xuống. Như vậy, theo lý cũng nên do chúng ta thông truyền, không có lý nào để Lâm sư huynh ngươi dẫn đường.”
Nam tử mặc thanh bào cuồng hỉ trong lòng. Hỏi vậy là được rồi. Nếu đã phát hiện được dị dạng trong đó, ngươi mau bắt hai người kia lại, trả lại sự trong sạch và tự do cho ta.
“Không sai. Theo lẽ thường xác thực không nên lỗ mãng như vậy.” Nam tử mặc thanh bào không tự chủ được lập tức thay Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm giải thích: “Nhưng chuyện hiện tại quá khẩn cấp, liên quan đến sinh tử tồn vong của Vạn Lung động thiên, không thể không sử dụng phương pháp đặc biệt trong tình huống đặc biệt. Nếu làm trễ nãi đại sự, đừng nói Chu sư đệ ngươi, ngay cả ta cũng đảm đương không nổi.”
Nói cũng đã nói đến như vậy rồi, nhưng vị đệ tử mặc hoàng bào vẫn cảm thấy nó là lạ ở chỗ nào đó. Hắn ta quay sang nhìn Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm: “Hai vị thật sự là người Bồng Lai, nhưng vì sao lại nhìn lạ mặt như vậy?”
“Ngươi nói nhảm nhiều như thế để làm gì? Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi cho rằng ngươi xứng quen mặt với ta sao?”
Nét mặt đệ tử mặc hoàng bào lạnh lại: “Nơi này là Kinh Thiên Phong Vạn Lung động thiên, không phải Bồng Lai các ngươi, ngươi nên chú ý ngữ khí và thái độ của mình.”
“Chu sư đệ, rốt cuộc ngươi đang hoài nghi điều gì thế?” Nam tử mặc thanh bào thở dài, nói ra những lời trái với lương tâm: “Chẳng lẽ ta sẽ phản bội sư môn, dẫn người ngoài không rõ thân phận đến gặp Chưởng môn sao? Cho dù ta có mưu đồ làm loạn, ngươi cảm thấy bọn họ có thể đả thương được Chưởng môn à?”
“Dĩ nhiên không có khả năng rồi.” Đệ tử mặc hoàng bào có chút ngạo nghễ nói: “Chưởng môn được xếp vào một trong năm cường giả hàng đầu tiên giới. Trừ phi Chưởng môn những trọng thiên cao hơn cùng ra tay, nếu không, không ai tổn thương được Chưởng môn. Nhưng chúng ta là đệ tử thủ vệ trực luân phiên, chúng ta không thể không cẩn thận.”
“Nếu muốn ra tay, Chưởng môn các ngươi tuyệt đối không qua được ba chiêu của ta.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Hơn nữa, nếu ta thật sự muốn gây bất lợi cho Chưởng môn các ngươi, dựa vào đám người các ngươi có thể làm được gì.”
Ánh mắt đệ tử mặc hoàng bào hiện lên sát ý: “Vị đạo hữu này, ngươi nói thế là có ý gì? Bồng Lai các ngươi muốn khai chiến Vạn Lung động thiên sao?”
“Bồng Lai khai chiến với các ngươi liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Bây giờ ta có chuyện cần tìm Chưởng môn các ngươi, không rảnh ở đây nói nhảm. Các ngươi đừng nên cản đường, thời gian của ta đang rất gấp.”
Hoài nghi trong lòng đệ tử mặc hoàng bào càng thêm nhiều hơn, lạnh giọng nói: “Lâm sư huynh, rốt cuộc hai người này có thân phận gì? Bọn họ bất kính với Chưởng môn như thế, chẳng lẽ huynh một chút cũng không cảm thấy bất ổn?”
“Chu sư đệ, ta không có gì đáng nói cả.” Nam tử mặc hoàng bào thở dài: “Ta chỉ có thể nói, chúng ta đang có việc gấp cần gặp Chưởng môn, không thể trì hoãn. Vừa nãy, chắc các ngươi cũng nhìn thấy một luồng kiếm khí từ đại trận hộ sơn bay ra. Nếu còn kéo dài thêm nữa, chỉ sợ Vạn Lung động thiên sẽ có tai họa giáng xuống.”
Lời nói rất nặng, khiến cho đệ tử mặc hoàng bào có chút do dự không quyết. Có thể kinh động đại trận hộ sơn, đích thật đã có chuyện lớn xảy ra. Nếu chẳng may chậm trễ, trách nhiệm sẽ đổ hết lên người hắn ta. Nhưng nếu thân phận hai người trước mắt có vấn đề, hắn ta để mặc bọn họ đến gặp Chưởng môn, về sau hắn ta cũng khó mà thoát khỏi trách phạt.
“Nếu chuyện đang rất khẩn cấp, ta sẽ đi cùng các ngươi đến gặp Chưởng môn.” Do dự vài giây, đệ tử mặc hoàng bào rốt cuộc đã đưa ra một quyết định.
Ánh mắt nam tử mặc thanh bào nhìn Hạ Thiên, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của hắn.
“Tùy ý thôi.” Hạ Thiên cũng chẳng lo lắng: “Nhưng nhanh lên, ta không có kiên nhẫn chờ đợi.”
“Lâm sư huynh, hai vị đạo hữu, mời đi.” Đệ tử mặc hoàng bào thu kiếm vào vỏ, ra hiệu mời ba người Hạ Thiên, sau đó đi trước dẫn đường.
Rất nhanh, một nhóm bốn người đã đến trước Ngọc Trụ Cung.
“Lạc Nhật Phong Lâm Giác Viễn, còn có hai vị khách quý đến từ Bồng Lai có chuyện quan trọng cầu kiến Chưởng môn, xin thông truyền.” Nam tử mặc thanh bào nói với hai đệ tử thị vệ trước cung điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận