Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4001: Ta làm chuyện gì cũng chỉ vì ta muốn làm mà thôi

Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta làm chuyện gì cũng chỉ vì ta muốn làm mà thôi.”
Tào Thiển Thiển nhịn không được liền hỏi: “Thế ban đầu ngươi định làm cái gì?”
“Ta đến đây là để tìm Long gia lão tổ.”
Hạ Thiên nhếch miệng, tùy ý nói: “Ta tìm ông ta để lấy một vật. Nếu ông ta không đưa, xử lý ông ta cũng chỉ là chuyện thuận tay mà thôi.”
Tào Thiển Thiển gật đầu: “Vậy ta giúp ngươi.”
“Không cần ngươi giúp.”
Hạ Thiên nói: ‘Một kẻ ngu ngốc mà thôi.”
“Chuyện lớn, ta có thể không giúp được nhưng có một số chuyện nhỏ, ta có thể làm mà.”
Tào Thiển Thiển bỗng nhiên mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Lần trước, sau khi chia tay ngươi, Trương tỷ tỷ đã dẫn ta đến đây, cố ý huấn luyện cho ta. Bây giờ ta cũng không phải người bình thường, ta rất mạnh.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Mạnh mà còn bị người ta bắt hay sao?”
“Không thể nói như thế, dù sao thời gian cũng quá ngắn.”
Tào Thiển Thiển bị lời nói của Hạ Thiên đả kích, nhịn không được liền giải thích: ‘Tuy nhiên, Trương tỷ tỷ trọng điểm dạy cho ta một số trận pháp cơ bản, còn có bố cục tình huống bên trong bí cảnh.”
“Đánh nhau, ta nhất định không giúp được, nhưng những chuyện khác, ngươi mang ta theo, nhất định sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.”
Nghe đến đây, lão đầu lùn bỗng nhiên sợ hãi cả kinh. Nếu thiếu nữ trước mắt hiểu rõ tình huống bên trong bí cảnh, đây chẳng phải ông ta không còn giá trị lợi dụng, vị Hạ đạo huynh có thể tiện tay giết ông ta hay không.
Vừa lúc, ánh mắt Hạ Thiên chuyển sang người ông ta.
Lão đầu lùn trong nháy mắt rùng mình một cái.
“Ngươi chỉ là người ngoài thì biết cái gì?”
Lão đầu lùn nổi trận lôi đình, vọt đến trước mặt Tào Thiển Thiển, tức giận mắng to: “Bên trong bí cảnh, địa hình rắc rối phức tạp, thế lực nhiều vô số kể, cạm bẫy tầng tầng lớp lớp. Ngươi có thể biết cái gì? Ngươi sẽ biết cái gì? Không nói những địa phương khác, nội Long gia, còn có u đàm này nữa, ngươi hiểu rõ hơn lão nô sao?”
Tào Thiển Thiển khó chịu nhìn lão đầu lùn, lạnh lùng nói: “Lão đầu nhi ngươi làm không ít việc ác, lại trợ Trụ ngược Vi, không phải người tốt lành gì. Ai biết được trong lòng ngươi đang có chủ ý gì xấu. Nói không chừng một lúc nào đó sẽ gạt Hạ Thiên thì sao.”
“Tuyệt, tuyệt đối không thể nào.”
Lão đầu lùn lắc đầu liên tục: “Hạ đạo huynh, ngươi tin tưởng nữ nhân này sao?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, khó chịu đạp lão đầu lùn một cước: “Bớt nói mấy lời vô ích đi, tiếp tục dẫn đường cho ta. Ngươi có suy nghĩ gì thì liên quan gì đến ta, nhưng nếu ngươi dám hại ta, ta sẽ trực tiếp xử lý ngươi.”
“Đừng, đừng ra tay, ta dẫn đường mà.”
Lão đầu lùn chịu một cước, trong lòng càng thêm bối rối, dùng tốc độ cực nhanh tiến về phía trước.
“Khoan đã.”
Tào Thiển Thiển cảm giác không ổn, lập tức gọi lão đầu lùn lại: “Chúng ta từ chỗ đó mang ra đây, ngươi qua bên đó làm gì?”
Trong này xác thực có vấn đề.
Nhóm người Tào Thiển Thiển được mang từ chỗ đó ra, điều này nói rõ phía trước không thể nào là nơi bế quan của Long gia lão tổ.
Long gia lão tổ không phải người ngu, để người ta mang những nữ nhân đi một vòng rồi về lại chỗ cũ.
“Vèo!”
Lão đầu lùn nhấn vào một cơ quan, sau đó biến mất không thấy đâu.
“Để ông ta trốn thoát rồi.”
Tào Thiển Thiển vội vàng đuổi theo, kết quả chậm mất: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Hạ Thiên cười nói: “Ông ta chạy không thoát đâu.”

Lão đầu lùn thông qua cơ quan trốn được một mạng, thẳng đến nội địa u đàm. Ông ta nhất định phải báo cáo tình huống của Hạ Thiên cho thủ vệ cửa trước, sau đó để bọn họ đi thông báo cho lão tổ.
Hạ Thiên kia tuyệt đối không phải người bình thường. Hắn có thể giết Long đầu thế hệ này của Long gia, ngay cả đội trưởng đội tuần vệ cũng không phải đối thủ của hắn. Nếu không sớm thanh trừ cho hết, chỉ sợ sẽ tạo thành hậu quả không thể đo lường.
Mặc dù lão đầu lùn không phải người của Long gia, nhưng đời đời kiếp kiếp phụ thuộc Long gia mới có thể sinh tồn.
Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục với Long gia.
Nê Phụng là gì, chính là cá chạch trong bùn, chỉ có dính vào đuôi con rồng thì mới có cảm giác khinh thường phong vân.
Trên đường đi, lão đầu lùn đều mở cơ quan, thẳng đến nội địa u đàm, cũng chính là tĩnh thất của Long gia lão tổ.
“Dừng lại.
Vừa đến trước cửa phòng, một tiếng quát vang lên: “Người đến là ai? Mau đưa ra lệnh phù. Nếu không, giết chết ngay tại chỗ.”
“Là ta, Nê Phụng Tiên.”
Lão đầu lùn lập tức lấy lệnh phù từ trong ngực ra, sau đó lớn tiếng nói: “Ta có chuyện quan trọng muốn gặp quan tiền trấn thủ Long Cửu đại nhân.”
“Thì ra là Nê trưởng lão, mời vào.”
Âm thanh kia trả lời một câu.
Lập tức, cánh cửa từ từ mở ra.
Lão đầu lùn không thèm nói lời cảm ơn, vọt thẳng vào bên trong, sau đó nói với thủ vệ canh cửa: “Bảo vệ chặt đại môn, về sau, có bất cứ người nào gọi mở cửa cũng không được mở, nghe chưa?”
“Rõ.”
Âm thanh kia đáp lại.
Lão đầu lùn cảm thấy yên tâm hơn một chút, tiếp tục xông vào bên trong, trước băng qua một cổng vòm hình tròn, sau nhiều lần kiểm tra, cuối cùng đến trước một động phủ to lớn.
Chính giữa động phủ là một vực sâu không thấy đáy với bán kính mấy trăm mét.
Trên vực sâu có một kim đỉnh cực lớn, bên dưới có bốn câu trảo to bằng cái nhà cột vào bốn hướng khác nhau.
Mỗi một câu trảo đều có vệ sĩ kim giáp cao năm mét đứng im không nhúc nhích như pho tượng.
Trên đỉnh viết một hàng chữ to màu vàng “long đỉnh thần quan, phàm tục chớ gần.”
“Long Cửu đại nhân, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, xin ngươi hãy hiện thân gặp mặt.”
Lão đầu lùn ngửa đầu lên phía trên đại đỉnh, hô to.
Đột nhiên, một vệt kim quang sáng lên, toàn bộ căn phòng được chiếu sáng như ban ngày.
Ánh sáng chiếu lão đầu lùn chấn động đến miệng phun máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
“Nê Phụng Tiên, ngươi tự tiên mang người ngoài đến quan môn, ngươi đã phạm tội gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận