Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3687: Dụng ý của Hạ Thiên

Hạ Thiên có rất nhiều nữ nhân, Dạ Ngọc Mị là người duy nhất có thể thăm dò tâm tư của hắn. Vừa nghe Triệu Vũ Cơ nói, nàng lập tức hiểu ra: “Tiểu nam nhân này của chúng ta rất thông minh. Đáng tiếc hắn háo sắc vô độ, không có lòng cầu tiến gì cả.”
“Sao?” Triệu Vũ Cơ nghe được ý tại ngôn ngoại: “Ngươi biết dụng ý của ông xã?”
Dạ Ngọc Mị khoanh tay, cười lạnh: “Còn có thể có ý gì? Thật ra là muốn chúng ta đưa nữ nhân này đến Tiên Vân đại lục, để bên đó tranh thủ thời gian phá giải cấm chế trên người nữ nhân này.”
“Thật sao?” Triệu Vũ Cơ cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
“Có phải ngươi cảm thấy làm như vậy không ổn không? Cũng chẳng có liên quan gì đến việc thông minh hay không, đúng không?” Dạ Ngọc Mị mỉm cười hỏi: “Tại sao hắn lại muốn thông qua Tô Bối Bối truyền lời, lại để cho chúng ta đoán được ý nghĩa bên trong? Thật ra hắn đang muốn nói cho chúng ta biết, người thì nhất định phải đưa đến Tiên Vân đại lục, nhưng sau khi giải trừ một bộ phận cấm chế bên ngoài xong, nhất định phải trả người lại.”
“Ơ…” Triệu Vũ Cơ im lặng.
Dạ Ngọc Mị hừ nhẹ một tiếng: “Hắn sợ chúng ta giữ người lại ở Tiên Vân đại lục. Như vậy, chẳng phải hắn chẳng sơ múi gì được tiểu mỹ nhân này sao.”
“Cho dù chúng ta không trả nàng ấy về, ông xã cũng không cách nào đến đó được.” Triệu Vũ Cơ lạnh nhạt nói.
“Hừ, ngươi quá coi thường vị tiểu sắc lang của chúng ta rồi.” Dạ Ngọc Mị cười khẽ, ý vị thâm trường: “Ngươi quên nữ nhân này chính là ánh chiếu của Phù Diêu Tiên Tử sao? Hai tháng sau, bí cảnh Thiên Cung sẽ được mở ra. Đến lúc đó, tiên mộ rất có thể cũng sẽ hiện thế. Nếu chúng ta không nắm chắc tiên cơ, đến lúc đó chúng ta làm sao có thể chống đỡ được cục diện?”
“Ông xã nghĩ nhiều như vậy sao?” Triệu Vũ Cơ có chút nửa tin nửa ngờ.
Ánh mắt Dạ Ngọc Mị hiện lên sự tán thưởng: “Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Những ý niệm này cũng chỉ lóe lên trong đầu hắn mà thôi. Hắn quá thông minh, nhưng là người thông minh quá mệt mỏi, cho nên hắn lười, hắn chỉ muốn đùa nghịch một chút. Tuy nhiên, hắn chỉ đùa nghịch với người thông minh.”
Triệu Vũ Cơ cười nói: “Đúng là giả heo ăn thịt hổ.”
“Nếu hắn không có liên quan đến ta, ta thật sự muốn bóp chết hắn.” Dạ Ngọc Mị nghĩ đến dáng vẻ lười biếng của Hạ Thiên, có chút khó chịu.
“Đáng tiếc, ngươi chỉ có thể ép khô hắn.” Triệu Vũ Cơ thuận miệng trêu chọc.
Dạ Ngọc Mị không khỏi trừng Triệu Vũ Cơ: “Ngươi học được thói xấu đó ở đâu vậy? Bây giờ ngươi còn không mau triển khai trận pháp, thông báo cho Tiên Vân đại lục, sớm đưa người qua. Bọn họ cùng lắm cũng chỉ có nửa tháng mà thôi.”
“Cũng đúng.” Triệu Vũ Cơ không do dự, lập tức bố trí trận pháp.
Dạ Ngọc Mị yên lặng nhìn nữ nhân trong quan tài, lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi có thể nghe thấy, cho nên ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi đừng nên có tâm tư gì khác. Nếu không, ta không ngại trực tiếp hủy ngươi ngay lập tức.”
Nữ nhân trong quan tài vẫn im lặng không nói, giống như một pho tượng.
….
Giang Hải, tập đoàn Thần Y.
“Chào buổi sáng.”
Qua một ngày, Lam Y Nhân rửa mặt xong, thay một bộ váy công sở. Trong lúc đang ăn bữa sáng, nhìn thấy Tô Bối Bối đến, nàng mỉm cười chào hỏi, còn đưa bánh mì nóng đến.
“Chào cái rắm.” Tô Bối Bối hung hăng trừng mắt nhìn Lam Y Nhân: “Các ngươi có bệnh đúng không? Ba bốn giờ sáng cũng không yên, giày vò đến tám giờ sáng. Ta còn phải đi làm nữa đấy.”
Sắc mặt Lam Y Nhân đỏ lên: “Thật ngại quá, tối qua về đến nhà ta ngủ ngay. Hai giờ sáng mới tỉnh, ông xã hắn…”
“Dừng, ta không muốn nghe chi tiết của các ngươi.” Tô Bối Bối lập tức làm tư thế tạm dừng, nói sang chuyện khác: “Tình huống thành phố Thiên Hải như thế nào rồi?”
Lam Y Nhân mỉm cười, nhanh chóng báo cáo: “Đám người Chu công tử đã được giải quyết hết, đám người mang ý đồ xấu còn lại chẳng làm được trò trống gì. Tối hôm qua, ta đã xử lý xong việc bên đó, sau đó trong đêm ngồi tàu cao tốc trở về.”
“Tập đoàn Dã Độ thì sao?” Tô Bối Bối hỏi tiếp: “Còn có hiệp hội cổ y gì đó?”
“Tập đoàn Dã Độ đã được Nam Cung gia tiếp nhận. Bọn họ quyết định hợp tác mật thiết với tập đoàn Thần Y chúng ta.” Lam Y Nhân vừa ăn bánh mì vừa nhấp một ngụm sữa bò, sau đó nói tiếp: “Hiệp hội cổ y đã chính thức giải tán. Trong đó có rất nhiều kẻ lừa gạt, không ít bác sĩ đều là kẻ giả mạo, ví dụ như Ô Nhân Khang chữa khỏi bách bệnh gì đó.”
Tô Bối Bối lại hỏi: “Sáng nay, chị của ta, còn có một số người nữa đột nhiên có một số tiền lớn trong thẻ, chuyện gì xảy ra thế?”
“A, Hạ Thiên cứu được gia chủ Nam Cung gia Nam Cung Xán. Đó là thù lao đấy.” Lam Y Nhân đáp.
“Cái gì?” Tô Bối Bối cảm thấy không hiểu: “Hắn không phải cứu chết thu một nửa sao? Nam Cung gia có tiền như vậy à?”
Lam Y Nhân cười nói: “Hạ Thiên cứu được ông ta hai lần, cho nên đó chính là toàn bộ gia sản của Nam Cung gia.”
Tô Bối Bối: “….”
Không bao lâu sau, Tô Bối Bối xem xong báo cáo, lại nói: ‘Các ngươi đúng là rất náo nhiệt ở thành phố Thiên Hải. Mặc dù tin tức đã được giấu, nhưng vẫn để lại không ít vết tích, ví dụ như cái lỗ to ở Từ gia, Chu Công Quán Sụp đổ…”
“Đúng, là ông xã làm đấy.” Lam Y Nhân gật đầu.
Tô Bối Bối lại lật ra một tin tức khác, sắc mặt lập tức hiện lên sự cổ quái: “Núi lửa dưới đáy biển ở đảo quốc đột nhiên bộc phát, cái này… không phải Hạ Thiên làm chứ?”
Lam Y Nhân cũng không xác định, bởi vì tối hôm qua khi Hạ Thiên mang Chu công tử đi, lúc đó câu trả lời của hắn là đưa Chu công tử về nơi cần đến.
Chẳng lẽ nơi cần đến chính là…
Bạn cần đăng nhập để bình luận