Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4312: Các ngươi đi nhặt rác của người khác thì có

“Ngươi đã là một tu tiên giả trưởng thành, hẳn phải biết đấu khí chẳng có lợi ích gì?”
Gương mặt lão giả áo tơi hiện lên sự mỉa mai, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: “Tuy nhiên, tốc độ tu hành của ngươi cực nhanh, ngươi không trân quý cũng là chuyện bình thường, nhưng bình cảnh của ngươi cũng đến rất nhanh.”
Hạ Thiên đáp: “Tại sao ta lại không biết ta có bình cảnh chứ?” “Ở trước mặt lão phu, ngươi cần chi phải cố làm ra vẻ.” Lão giả áo tơi cười khẽ, hơi nheo mắt lại, lộ ra lãnh quang có thể nhìn thấu người khác: “Ngươi kẹt ở Độ Kiếp Kỳ hẳn là đã một khoảng thời gian. Xác thực mà nói, ngươi kẹt ở Nghịch Thiên đệ thất châm đã rất lâu.”
Mặt Hạ Thiên vẫn không hề thay đổi: “Cái này không tính là bình cảnh, ta biết cách để đột phá.”
Lão giả áo tơi nghe Hạ Thiên nói, thuận miệng hỏi ngược lại: “Ngươi không hiếu kỳ vì sao ta lại biết tình huống của ngươi à?” “Tại sao ta lại phải hiếu kỳ? “Hạ Thiên nhếch miệng, không hề cảm thấy lo lắng: “Mặc kệ làm sao ngươi biết, dù sao thì cũng đã biết. Nhưng Nghịch Thiên Bát Châm không phải biết là có thể luyện. Cho dù có thể tu luyện cũng không có khả năng đạt đến cảnh giới của ta bây giờ.”
Nói đến đây, Hạ Thiên nhìn lão giả áo tơi một chút: “Ví dụ ngươi đấy.”
“Quả nhiên là có tuệ căn.”
Lão giả áo tơi cũng không vì Hạ Thiên trêu chọc mà tức giận, ngược lại còn mừng rỡ: “Không sai, lão phu cũng đã tu luyện qua Nghịch Thiên Bát Châm, nhưng ta ngay cả châm thứ nhất cũng chưa luyện thành.”
“Cũng bình thường thôi.” Hạ Thiên cũng cho rằng như vậy: “Đám người tự xưng đã luyện qua thật ra ngay cả da lông của Nghịch Thiên Bát Châm cũng chưa chạm đến được.”
“Thiên phú của ngươi xác thực làm cho người ta cảm thấy sợ hãi và thán phục, nhưng Nghịch Thiên Bát Châm không phải hoàn mỹ vô khuyết.”
Lão giả áo tơi có chút khinh thường ngạo khí của Hạ Thiên: “Mặc dù lão phu không tu luyện Nghịch Thiên Bát Châm nhưng bàn về độ hiểu rõ nó, bây giờ không ai toàn diện bằng ta, ngay cả ngươi cũng không.”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Luyện cũng chưa từng luyện mà đã dám nói mình hiểu rõ, ngươi già rồi nên lẫn sao?”
“Bởi vì Nghịch Thiên Bát Châm là do ta chỉnh lý cải tiến ra.”
Lão giả áo tơi cười khẽ, bày ra thái độ bề trên: “Cho dù Dạ Đế còn tại thế cũng không có khả năng hiểu rõ Nghịch Thiên Bát Châm hơn ta. Bởi vì cái mà hắn quan tâm chính là toàn bộ Nghịch Thiên Chân Kinh.”
Hạ Thiên cười nhạo: “Ngươi nói vậy thì là vậy. Ngươi tưởng ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”
“Lão phu không cần thiết phải nói láo.” Lão giả áo tơi có chút khinh thường lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc đến bây giờ ngươi còn chưa biết đến sự tồn tại của Nghịch Thiên Bát Châm?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đã nghe mấy người nói qua. Lão đầu nhi ngươi cũng muốn kể chuyện xưa sao?”
“Ta nói không phải chuyện xưa mà là kinh nghiệm.” Lão giả áo tơi nghiêm túc nói: “Khoảng hơn hai vạn năm trước, ta và Dạ Đế gặp nhau ở cái nơi gọi là Chân Tiên giới. Về sau, chúng ta phát hiện đây là một Chân Tiên giới giả, đó thật ra lại là một tàn khư. Bên trong tàn khư, chúng ta phát hiện mấy thi thể Chân Tiên, sau đó từ trong túi bọn họ moi ra được một số vật.”
Hạ Thiên nói: “Các ngươi đi nhặt rác của người khác thì có.”
“Có thể nói như vậy, nhưng điều này cũng chẳng có gì phải xấu hổ.” Lão giả áo tơi lạnh nhạt nói: “Cho dù là rác rưởi của Chân Tiên cũng đủ cho đám tu tiên giả chúng ta hưởng thụ vô tận. Tuy nhiên, lúc đó kiếp lực của chúng ta không đủ, chỉ có thể dời ra ngoài được rất ít vật. Trải qua thương lượng, tất cả ngọc giản, thư tạ sẽ thuộc về hắn. Còn tất cả đan dược và pháp bảo sẽ thuộc về ta.”
“Về sau, hơn phân nửa là vì chia của không đều mà trở mặt.” Hạ Thiên thuận miệng suy đoán. Lão giả áo tơi cũng không để ý đến Hạ Thiên, vẫn tiếp tục kể chuyện của của mình, biểu hiện có chút hoài niệm: “Ta dựa vào những thứ kia mà khai tông lập phái, rất nhanh đã đứng vững gót chân. Tuy nhiên, dã tâm của Dạ Đế quá lớn, muốn chỉnh lý lại công pháp, dùng để lật đổ toàn bộ cơ sở đạo pháp của liên minh tu tiên, tất nhiên đã dẫn đến sự bất mãn của tất cả tu tiên giả cao giai trong liên minh tu tiên.”
Hạ Thiên lười biếng duỗi lưng một cái: “Lão đầu nhi, ngươi còn muốn kể chuyện xưa của mình đến bao giờ? Ta còn phải quay về tìm vợ Phù Diêu nữa, không rảnh nói nhảm với một lão đầu tử hỏng bét như ngươi.”
“Không cần phải gấp.” Lão giả áo tơi khẽ cười: “Phù Diêu Tiên Tử đang chạy đến đây. Ngươi nghe xong chuyện xưa của ta, nàng ấy sẽ đến nơi.”
Tâm trạng của Hạ Thiên khá hơn một chút: “Vậy thì nói nhanh đi, ta chỉ cho ngươi một phút. Nếu vượt quá, ngươi cũng đừng trách ta đánh ngươi.” “Ngươi nên tìm hiểu sự tồn tại của Nghịch Thiên Bát Châm.” Lão giả áo tơi lắc đầu, thoáng có chút thất vọng: “Chỉ có tìm hiểu rõ ràng, ngươi mới có thể truy tố bản nguyên, tìm ra chân lý của bộ châm pháp này, không đến mức bị những quy tắc mà ta quyết định trói buộc.”
Hạ Thiên nói: ‘Quy tắc do ngươi quyết định?”
“Nhất châm sinh, nhị châm tử, tam châm nhục bạch cốt, tứ châm tẩy tủy, ngũ châm đan thành, lục châm thần, thất châm tiên, bát châm khả nghịch thiên.”
Gương mặt lão giả áo tơi hiện lên sự kiên ngạo: “Khẩu quyết này là do lão phu chỉnh lý cải tiến hoàn chỉnh bộ châm pháp đã khái quát ra được.”
“Vậy trình độ văn hóa của ngươi chẳng ra sao cả.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Chẳng gieo vần được gì cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận