Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4290: Chỉ là đại gia canh cổng mà thôi

Thần quang oanh lâm.
Một dòng điện vô cùng cường đại lao qua tất cả mọi người bên trên hai con linh thú.
Tuy nhiên, sau khi thần quang tiêu tán, không có bất cứ người nào bị thương.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Một gương mặt vô cùng to lớn bỗng nhiên xuất hiện trong hư không, tràn đầy nghi ngờ: “Ta rõ ràng cảm nhận được sát khí, còn có huyết tinh, vì sao thần quang lại không tiêu diệt tà ma.”
“Đây là thứ đồ gì vậy?” Hạ Thiên nhìn gương mặt to lớn kia, bĩu môi nói một câu: “Dáng dấp quá tệ.”
“Vù.” Chu Cửu Thần giật mình, vội vàng ra hiệu Hạ Thiên im lặng: ‘Ca ca của ta, ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để hắn nghe được. Người này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi.” Phù Diêu Tiên Tử ngược lại có chút ấn tượng đối với gương mặt khổng lồ kia: “Người này hẳn là Khôi Thủ tộc, là Yêu tộc sinh trưởng ở Bắc vực liên minh. Bọn họ chỉ có cái đầu, nhưng thần thức lại cao hơn tu tiên giả ngang bằng đến mấy cấp. Cho nên bọn họ thường được phong làm trấn giới vệ sĩ của giới vực.”
Hạ Thiên một câu nói toạc móng heo: “Nói cho dễ nghe chính là đại gia canh cổng chứ sao?”
“Hạ công tử, ngàn vạn lần ngươi nhỏ giọng chút.” Phương Tang Ngọc nghe xong, không khỏi hãi hùng khiếp vía, vội lo lắng nhắc nhở: “Hắn là một trong sáu vị Chấp sự của hội trưởng lão. Địa vị chỉ thua ba vị Đại trưởng lão mà thôi. Bất luận thực lực hay là thế lực đều không thể khinh thường. Nếu bị hắn ghi hận, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn lắm.”
“Có phiền phức gì chứ?” Hạ Thiên vẫn khinh thường nói: “Cùng lắm thì trực tiếp xử lý hắn.”
Phương Tang Ngọc không phản bác được. Bây giờ nàng hoài nghi không biết mình lựa chọn đi theo Hạ Thiên có phải là một quyết định đúng hay không.
“Việc này cứ giao cho ta xử lý, các ngươi đừng nói chuyện nữa.”
Chu Cửu Thần quay sang dặn dò đám người Hạ Thiên vài câu, sau đó mỉm cười nói với gương mặt khổng lồ kia: “Khôi Thủ trưởng lão, ngươi đang nói đùa gì vậy? Tại sao ta lại đi làm bạn với ta ma được chứ? Ngươi hẳn còn nhớ sư phụ Cực Tinh Tiên Ông của ta chứ.”
“Ta nhận ra ngươi.”
Ánh mắt Khôi Thủ trưởng lão giống như phun lửa, lạnh lùng nói với Chu Cửu Thần: “Những người đằng sau ngươi dính mùi máu tanh rất nồng trên người, còn có oán khí của tu tiên giả, rất có thể cách đây không lâu đã ngược sát đồng đạo liên minh.”
Trên người Chu Cửu Thần xuất mồ hôi lạnh.
Lúc này hắn mới nhớ đến, trước đó Phù Diêu Tiên Tử đã đề cập đến việc Hạ Thiên vừa đến Nghênh Tiên Đài đã giết chết Bạch Hạc Thần Quân.
“Tuyệt đối không thể nào.” Chu Cửu Thần vẫn kiên trì đáp lại.
“Bất kể nói như thế nào, một lần nữa.”
Khôi Thủ trưởng lão hiển nhiên càng tin tưởng hơn phán đoán của mình, một lần nữa gọi lên thần quang phun tới Trường Lô Cốt Long.
Tất cả mọi người đều bị thần quang bao phủ.
Mặt Hạ Thiên vẫn không thay đổi, đưa tay cảm nhận luồng thần quang này, sau đó nhếch miệng khinh thường.
Phù Diêu Tiên Tử vẫn lạnh lùng. Nàng hiển nhiên biết loại thần quang này dùng để làm gì, nhưng nàng hoàn toàn không thèm để ý.
Phương Tang Ngọc khẩn trương đến mức toàn thân phát run, sợ sơ ý một chút sẽ bị thần quang oanh sát.
Tuy nhiên, vẫn không có dị dạng phát sinh.
“Chẳng lẽ cảm giác của ta sai rồi?” Gương mặt khổng lồ kia do dự một chút, vẫn cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, ánh mắt liếc qua liếc lại đám người trên lưng rồng: “Không đúng, thần trí của ta cảm ứng không sai, hẳn là tà ma ẩn nấp rất tốt. Mở ra thần quang giai đoạn hai, lại một lần nữa.”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn: “Này, cái tên quái dị mặt to kia, ngươi có thôi đi không?”
Khôi Thủ trưởng lão hơi ngẩn ra, sau đó bên trên gương mặt to lớn hiện lên sự khó tin: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Tên quái dị mặt to, gọi vậy có gì sai sao?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Dáng dấp của ngươi xác thực rất xấu, lại còn có một cái mặt như bánh nướng nữa chứ.”
“Làm càn.”
Gương mặt khổng lồ kia nhíu mày một cái, trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lớn tiếng quát: “Ta là Khôi Thủ hộ giới của Dẫn Kiếp thần cung, cũng là một trong sáu vị Chấp sự của hội trưởng lão, ngươi dám bất kính đối với ta như vậy?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng quan tâm ngươi là Khôi Thủ hộ giới hay là đầu chó hộ giới. Bây giờ ngươi tránh ra cho ta, đừng lãng phí thời gian của ta nữa.”
Khôi Thủ trưởng lão giận tím mặt. Cho đến bây giờ, hắn chưa từng bị người ta khinh thường như vậy. Hắn trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi họ gì tên gì? Là đệ tử của môn phái nào? Có dám báo sư thừa hay không?”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Về phần môn phái, ta không cần.”
“Vậy ngươi chính là tu sĩ vực ngoại vừa mới đến liên minh.”
Khôi Thủ trưởng lão đột nhiên cười nhạo một tiếng, có chút khinh thường nói: “Tiện tu nho nhỏ, có thể đến được đây cũng coi như vận mệnh của ngươi, nhưng vì sao ngươi lại không hiểu quy củ đến như vậy.”
Hạ Thiên xác thực không biết, liền hỏi: “Quy củ gì?”
“Tán tu từ vực ngoại đến, trước phải đăng ký danh sách ở Nghênh Tiên Đài gia nhập tông môn bản thổ, thu được minh bài bổn mệnh, sau đó mới có thể đi lại xung quanh được.”
Khôi Thủ trưởng lão vẫn tức giận: “Nếu không đăng ký đã đi lung tung, cứ căn cứ theo tà ma mà luận xử.”
“Vợ Phù Diêu, liên minh tu tiên có quy củ này sao?” Hạ Thiên quay sang hỏi Phù Diêu Tiên Tử.
Phù Diêu Tiên Tử sửng sốt. Nàng thật sự không biết có quy củ như vậy, bởi vì nàng vốn là dân bản địa của liên minh tu tiên, tất nhiên chưa từng tiếp xúc với chuyện này.
“Hạ công tử, xác thực có quy củ này.” Phương Tang Ngọc gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận