Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3557: Tên ngốc đó chạy không thoát đâu

Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, lắc đầu nói: “Nói thật thì lại không tin. Ta có tu vi Độ Kiếp Kỳ nhưng ta bị một bà vợ của mình ép khô linh khí, cho nên nhìn giống Kim Đan Kỳ mà thôi.”
“Đã sớm biết nhân loại trên trái đất thích khoác lác, bây giờ xem ra ta đã đánh giá thấp sự tự đại của các ngươi.” Nam nhân mặc kim y cười khẽ, giọng điệu vô cùng khinh thường: “Cái nơi bỏ đi như thế này, làm sao có người có thể tu đến Độ Kiếp Kỳ chứ? Bổn tọa sống hơn ngàn năm, thậm chí ngay cả tu tiên giả Hỏa Thần Kỳ của nhân loại cũng chưa thấy qua.”
“Thì bây giờ ngươi sẽ thấy Độ Kiếp Kỳ hàng thật giá thật.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Hơn nữa Độ Kiếp Kỳ còn không chỉ có một mình ta mà rất nhiều bà vợ của ta cũng đã đạt đến Độ Kiếp Kỳ.”
Không đợi nam nhân mặc kim y có phản ứng, hắn đã bổ sung: “Độ Kiếp Kỳ thôi mà, khó lắm sao? Chờ ta khôi phục lại đệ thất châm, ta tùy thời có thể tạo ra được một người.”
“Ban đầu, bổn tọa còn cảm thấy ngươi khả năng có bản lãnh không nhỏ, chỉ là thích nói khoác mà thôi.” Nam nhân mặc kim y hơi có chút thất vọng lắc đầu: “Bây giờ xem ra, bản lãnh khoác lác của ngươi đúng là không nhỏ, còn bản lãnh thật sự thì chỉ có một chút mà thôi.”
Hạ Thiên cũng lười nói nhảm: “Mau trả kim châm lại cho ta.”
“Thật ngại quá, nó đã thần phục ta rồi.” Nam nhân mặc kim y có chút khinh bỉ nói: “Ngươi tốt nhất đừng nên ảnh hưởng đến kế hoạch của bổn tọa. Bằng không, ngươi và nữ nhân của ngươi sẽ phải chết.”
Hạ Thiên cười nói: “Có đúng như vậy không? Vậy ngươi cứ thử một chút đi.”
Nói xong, hắn bỗng nhiên khoát tay.
Chỉ thấy khí tức trên cây ngân châm thu liễm lại không còn, sau đó bay ra khỏi mi tâm của Hoàng Y về lại trong tay Hạ Thiên.
“Không thể nào.” Nam nhân mặc kim y một lần nữa bị đả kích, không thể nói nên lời: “Kim châm này rõ ràng đã bị Cấm Hồn Chỉ Pháp của ta rửa sạch ý thức, vì sao vẫn còn linh trí sót lại?”
“Chuyện không thể nào thường xuyên phát sinh ở chỗ của ta.” Hạ Thiên mim cười chỉ vào nam nhân mặc kim y: “Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”
Nam nhân mặc kim y nổi giận nói: “Chỉ là một cây kim châm cũng muốn phân cao thấp với bổn tọa, đúng là ngây thơ.”
“Không chọn đúng không? Vậy ta trực tiếp xử lý ngươi luôn.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
“Hừ, kỳ sử đâu, làm thịt bọn chúng cho ta.” Nam nhân mặc kim y không ứng chiến, chỉ ra lệnh cho thuộc hạ vây công Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý. Ông ta cần chút thời gian để luyện hóa linh khí bên trong cơ thể Hoàng Y.
Tuy Hạ Thiên đã thu hồi lại kim châm nhưng linh mạch bên trong kim châm đã hội tụ bên trong đan điền khí hải của Hoàng Y.
Nam nhân mặc kim y đưa tay chộp một cái, một cánh cửa màu đen xuất hiện.
Ông ta mang theo Hoàng Y đã ngất cất bước vào trong cánh cửa, cánh cửa trong phút chốc liền biến mất.
Mấy tên hộ vệ mặc áo bào đồng thời bao vây Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý.
“Ta không rảnh lãng phí thời gian ở đây với ngươi.” Hạ Thiên ngáp một cái, nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, đám ngu ngốc này giao cho nàng.”
“Ta?” Nhiếp Tiểu Lý chỉ vào mình: “Một người ta cũng không ứng phó được mà.”
Hạ Thiên tiện tay chỉ một cái: “Yên tâm đi, không phải còn tiểu muội chân dài ở đây sao?”
“Ninh tỷ tỷ, ngươi cũng đến sao?” Nhiếp Tiểu Lý quay sang, lập tức nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy đang bay về phía bên này, không khỏi vui mừng kêu lên.
Đám hộ vệ bịt mặt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang dùng tốc độ cực nhanh phóng đến trước mắt.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, đã thấy hai cặp chân dài giống như hai cái roi, còn có một chuỗi mây trắng xẹt qua người.
Bành, bành, bành.
Mấy tiếng vang nhẹ vang lên, đám hộ vệ mặc áo bào chỉ còn lại tầm hai ba người.
“Ninh tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại.” Ánh mắt Nhiếp Tiểu Lý sáng lên, có chút sùng bái nói.
Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: “Bên này có việc, ngươi một tiếng cũng không nói với ta, hại ta ở bên kia canh cửa, nhàm chán muốn chết.”
“A, thật ngại quá. Sự việc phát sinh quá nhanh, ta phản ứng không kịp.” Nhiếp Tiểu Lý có chút áy náy nói.
“Không sao, ta không nói ngươi, ta đang nói tên đầu heo kia.” Ninh Nhụy Nhụy liếc mắt nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên làm ra vẻ vô tội: “Tiểu muội chân dài, nàng cũng không thể trách ta được. Dựa vào cảm giác của nàng, hẳn nàng nên phát hiện sự việc bên này mới đúng chứ, còn cần ta nhắc nhở sao?”
“Đương nhiên cần rồi.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: “Ta thủ cái nơi rách nát đó, hoàn toàn không có ai ra vào. Ngươi muốn gạt ta ra ngoài?”
“Tiểu muội chân dài, nàng suy nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên cười một tiếng: “Làm sao ta làm chuyện như thế được? Hơn nữa không phải bây giờ là lúc cần nàng sao? Đám ngớ ngẩn này giao cho nàng.”
Ninh Nhụy Nhụy đưa mắt nhìn đám hộ vệ mặc áo bào còn sót lại, thản nhiên nói: “Được rồi, đám người kia giao lại cho chúng ta.”
Nàng đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Kim Ti tỷ tỷ đâu rồi?”
“A, không biết nữa, từ nãy đã không thấy đâu.” Lúc này, Nhiếp Tiểu Lý mới lấy lại tinh thần, phát hiện không thấy con khỉ lông vàng đâu nữa.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Nó đuổi theo tên ngốc mặc áo bào mang Hoàng Y đi rồi.”
“Vậy ngươi còn không đuổi theo?” Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt: “Nếu để ông ta chạy thoát thì làm sao bây giờ? Hôm nay chúng ta bận rộn chẳng phải công toi sao, làm áo cưới cho tên ngốc kia ăn hết?”
“Không cần lo lắng. Tên ngốc kia chạy không thoát đâu.” Hạ Thiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận