Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4258: Lợi hại không phải kiếm pháp mà là người dùng kiếm

“Thật ngại quá, trên thế giới chỉ có một Phiếu Miểu Tiên Tử mà thôi.”
Hạ Thiên thành thật đáp: “Đó chính là vợ Thần Tiên Tỷ Tỷ của ta, Nguyệt Thanh Nhã.”
“Nguyệt Thanh Nhã là ai?” âm thanh kia hơi kinh ngạc, sau đó phản bác: “Phiếu Miểu Tiên Tử chính là Mộng Quảng Hàn, là tiên tử đến từ Nguyệt cung. Năm đó, sau khi tạm biệt nhau ở bàn đào tiên hội, chúng ta đã không còn cơ hội gặp lại. Chỉ nghe nói nàng ấy đến Tiên Vân đại lục tự lập môn phái, đặt tên là Phiếu Miểu Tiên Môn. Nhưng trên thế gian này, ngoại trừ nàng thì không còn người nào gánh được bốn chữ Phiếu Miểu Tiên Tử.”
“Đó là vì tên ngốc ngươi ít kiến thức quá.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Chẳng khác nào một tên trạch nam cả ngày đều ở nhà, biết cái gì là tiên tử chứ.”
“Tiểu tử, ngươi đừng nên quá đáng.” âm thanh kia quát lớn với Hạ Thiên: “Bản tọa chỉ bởi vì các ngươi có liên quan đến Phiếu Miểu Tiên Môn mới gặp các ngươi một chút. Nếu ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, bây giờ ta giết chết các ngươi.”
Hạ Thiên lại càng thêm không khách sáo, lười biếng nói: “Nếu không phải vợ Tiểu Kiều muốn hỏi một số việc, ngươi cho rằng ngươi còn sống được đến bây giờ sao?”
“Đúng là cuồng vọng.” âm thanh kia cũng không nhịn được nữa, ngưng tụ khói đen cuồn cuộn quét về phía Hạ Thiên: “Nếu không dạy cho ngươi một bài học, ngươi sẽ cho rằng Thánh Ảnh Yêu Vương ta chỉ có hư danh.”
‘Loại khói đen này cũng không phải phàm phẩm, mà là mê uyên yêu vụ bản tọa tu luyện vạn năm mới hình thành.”
“Nó mang theo một ma lực tiêu hồn thực cốt. Phàm là vật có sinh mệnh, một khi bị nó thẩm thấu, trong nháy mắt sẽ da tróc thịt bong, một lát sau sẽ biến thành vũng máu. Về phần hồn phách của các ngươi, tất nhiên sẽ thành chất dinh dưỡng cho khói đen.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi chỉ có hư danh hay không, nhưng khói này khó chịu thật.”
Hạ Thiên nhếch miệng, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm, đâm thẳng vào khói đen cuồn cuộn kia.
Băng Hỏa kiếp lực cũng theo đó mà ra, tạo thành một luồng khí tuyền, cuốn hết khói đen vào trong.
Chỉ sau vài giây, khói đen cuồn cuộn đầu tiên là bị hàn khí đông cứng, sau đó tự đốt cháy, trong nháy mắt bị thiêu đốt không còn, biến mất hoàn toàn.
“Cái này, cái này… không thể nào.”
Thánh Ảnh Yêu Vương phát ra tiếng gào thét khó tin: “Mê uyên yêu vụ của ta còn có thể bị phá giải một cách tùy tiện như vậy, rốt cuộc ngươi là ai?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tà là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Các ngươi thật sự là đệ tử của Phiếu Miểu Tiên Môn?”
Thánh Ảnh Yêu Vương có chút lo sợ không yên, quát hỏi: “Bản tọa nhớ rõ Tiên Vân đại lục nằm trong danh sách chế tài của liên minh tu tiên, từ lúc nào nơi đó lại có thể nuôi dưỡng được hai tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ chứ?”
“Xem ra ngươi cũng biết một chút đấy.” Lông mày Kiều Tiểu Kiều hơi giãn ra, cười nói: “Vậy ngươi nên ăn nói cho cẩn thận.”
Thánh Ảnh Yêu Vương hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng rằng các ngươi biết chút pháp thuật cỏn con thì có thể chi phối bản tọa. Các ngươi là Độ Kiếp Kỳ, ta cũng là Đại Yêu Vương. Ta muốn giết các ngươi vẫn dễ như trở bàn tay.”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn quay sang nói với Kiều Tiểu Kiều: “Vợ Tiểu Kiều, nàng không cần phải tốn nhiều thời gian với tên ngu ngốc đó.”
Kiều Tiểu Kiều gật đầu: “Ừm, chúng ta cứ bắt hắn ta lại rồi tra hỏi.”
“Đi.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Ta cho ngươi ba giây, nếu không muốn đau đớn thì tự mình cút ra đây.” “Đúng là buồn cười.” Thánh Ảnh Yêu Vương hiển nhiên bị lời nói của Hạ Thiên chọc giận: “Các ngươi xem bản tọa là ai, là tiểu yêu quái mặc cho các ngươi cầm nắm sao? Nơi này là Thánh Ảnh Điện, là địa bàn của bản tọa. Trước đó, ta còn muốn thả một ngựa cho các ngươi. Đáng tiếc các ngươi lại muốn chết, vậy các ngươi cũng đừng trách ta không niệm tình Phiếu Miểu Tiên Môn.”
“Tại sao đám ngu ngốc các ngươi lại không chịu tiếp thu bài học nhỉ?” Hạ Thiên lắc đầu, vẻ mặt thất vọng: “Mấy thứ khói giẻ rách này của ngươi vô dụng đối với ta.”
Thánh Ảnh Yêu Vương hiển nhiên không nghĩ như vậy: “Vậy ta sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt.”
“Yên phân mê yên. Lên.”
Bên trong đại điện, gió tự dưng nổi lên.
Theo sát cuồng phong là một luồng khói đặc hư thối.
Loại hôi thối này giống như thi thể chất đống vạn năm tạo thành. Cho dù chỉ có một chút nhưng cũng có thể khiến người ta thối đến mức phải nôn ra máu.
Hạ Thiên nhếch miệng, lấy ra Định Hải Thần Châm đâm tới luồng khói đặc đó.
Trong luồng khói dày đặc còn có vô số quỷ binh khô lâu gào thét mà đến, giương nanh múa vuốt xông đến Kiều Tiểu Kiều.
“Tâm hài, đi.”
Kiều Tiểu Kiều cũng không nhàn rỗi, triệu hồi trúc kiếm mà mình mới có được, vận Phiếu Miểu Bộ chém về phía trước.
Kiếm mang lóe lên, lướt qua đám khô lâu quỷ binh.
Đợi đến khi Kiều Tiểu Kiều thu kiếm, chỉ thấy đám khô lâu quỷ binh biến thành tàn ảnh, theo gió tiêu tán.
“Kiếm pháp của ngươi là gì?” Giọng nói của Thánh Ảnh Yêu Vương hiện lên sự kinh ngạc: “Tại sao Phiếu Miểu Tiên Môn lại có được kiếm pháp lợi hại như thế?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Lợi hại không phải kiếm pháp mà là người dùng kiếm. Ngay cả cái này mà ngươi cũng không rõ, cách cục của ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu.”
“Làm càn.” Thánh Ảnh Yêu Vương hiển nhiên bị kích thích, không thể tiếp nhận được sự thật: “Bổn yêu vương muốn các ngươi chết. Mê thiên đại vụ, lên cho ta…A!”
Hạ Thiên tiện tay bắn một cây ngân châm ra ngoài.
Thánh Ảnh Yêu Vương còn chưa nói xong, chỉ thấy trần nhà có một thứ rơi xuống.
Tròn vo, giống quả cầu, không ngừng nhảy nhót xung quanh. Hạ Thiên nhẹ nhàng giẫm một chân xuống vật kia.
“Ngươi chính là Thánh Ảnh Yêu Vương?” Hạ Thiên cúi đầu nhìn xuống người mình đang giẫm dưới chân, khinh thường nói: “Chi bằng ngươi đổi tên thành Thánh Ảnh Ải Tử Vương đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận